Đăng trong Nông nữ có độc _ Triệu Dân

Nông Nữ Có Độc – Triệu Dân – Chương 1

Chương 1: Xuyên vào gia đình nhà nông

Edit – beta: Lengkeng_ Sophie

Khi Quan Đồ Tô tỉnh lại, toàn thân đau như vừa bị ai đánh một đòn hiểm. Nàng dụi dụi mắt mờ mịt đánh giá bốn phía. Ánh sáng trong phòng rất tối, phòng xây bằng cỏ tranh cùng bùn, trên xà ngang lộ ra mấy khung tre. Góc sáng sủa kết không ít mạng nhện. Nơi này là… ngày bé nàng ở nhà cũ gặp qua phòng ở tồi tàn nhất cũng so với chỗ này tốt hơn rất nhiều. Nàng sửng sốt ước chừng hơn mười phút, cuối cùng ra kết luận —— chính mình xuyên qua!

Nàng ngay cả đùi mình cũng chưa thèm nhéo, liền xác định chuyện này là thực. Bởi vì nàng thực hiểu được, đầu óc mình rất thanh tỉnh, không có sinh ra ảo giác. Nàng đánh giá tay chân mình một chút, một đôi tay không lớn, khô vàng gầy teo, giống y như móng gà. Mặt trên che kín vết thương tinh mịn. Chăn trên người lại vừa cứng vừa lạnh, may mà hương vị không khó ngửi. Mặc kệ đi, dù sao mọi người đều vậy. Nàng đối với cuộc sống vòng đi vòng lại kiếp trước sớm đã chán ghét, đổi một loại cách sống khác cũng không phải không tốt. Quan Đồ Tô tự an ủi trong lòng nửa giờ, chuẩn bị xuống giường tìm hiểu một chút, nhìn xem chính mình đến tột cùng tới nơi nào.

Nàng vừa định thử xuống giường, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn. Quan Đồ Tô không muốn giả vờ mất trí nhớ, nàng quyết định trước giả bộ ngủ, gián tiếp tìm hiểu tình huống nơi này một chút rồi nói sau.

Nàng nhanh chóng nằm xuống, một lần nữa nhắm mắt lại, vừa chuẩn bị sẵn sàng công tác, chợt nghe cửa “dát chi” một tiếng mở ra. Mắt Quan Đồ Tô mở ra he hé, nhanh chóng đánh giá liếc mắt hai người vừa bước vào một cái, là hai cậu bé trai mười một mười hai tuổi. Một đứa đen khỏe một đứa trắng nõn. Hai người đều mặc một bộ đồ cổ nhân. Nàng đoán không sai, đây là xuyên về cổ đại. Về phần triều đại nào, nàng chỉ biết là dù sao không phải triều đại tóc lưỡi liềm (nhà Thanh).

Hai người đi về phía giường, nhìn chằm chằm Quan Đồ Tô trên giường trong chốc lát, bởi vì cách quá gần, Quan Đồ Tô đành phải tạm thời nhắm mắt lại. Tiếp theo, một bàn tay lạnh lẽo đặt trên trán của nàng, lại có người dịch dịch góc chăn cho nàng.

Lên tiếng đầu tiên là bé trai đen khỏe kia, giọng nói có chút buồn bã: “Tiểu Văn, vừa rồi huynh vừa đánh Đại Ngưu một trận, xem như xả giận cho Đồ Tô.”

Bé trai trắng nõn nói: “Đại ca, huynh thật lỗ mãng. Huynh xả giận xong, một lát bà vợ nhà Quan Lại kia nhất định tìm đến chúng ta phiền toái.”

“Bà ta thích tìm thì tìm, nếu không phải thằng nhóc nhà bà ta châm ngòi, Đồ Tô căn bản không thể đánh nhau cùng họ Tôn kia. Đúng rồi, thằng nhóc họ Tôn kia cũng chạy không được, huynh sớm muộn gì thế nào cũng phải đánh nó một trận…”

“Huynh đừng lại gây chuyện, họ Tôn kia cũng không chiếm tiện nghi, trên đầu bị đá đập vào thủng một lỗ to.”

“…”

Khẩu âm hai người này có điểm giống giọng nói Thiểm Tây đời sau. Quan Đồ Tô âm thầm nhả khí ra, may chính mình kiếp trước chính là người Thiểm Tây, tiếng này không làm khó được nàng.

Quan Đồ Tô thấy bọn họ cách xa giường, lại giống vừa rồi như vậy, nhìn trộm xem xem hai người.

Bé trai đen khỏe đang trừng mắt, nổi giận đùng đùng hỏi: “Muội tử bị người đánh, đệ không nghĩ xả giận cho con bé, còn sợ người ta tìm phiền toái, đệ rốt cuộc có phải là ca của con bé hay không? Kẻ bất lực!” Bé trai trắng nõn cũng không tức giận, chính là mỉm cười: “Đại ca, hết giận cũng không nhất định phải dựa vào nắm đấm.” “Không dựa vào nắm đấm dựa vào cái gì? Dựa vào cái mông sao?” Bé trai trắng nõn há miệng thở dốc, cuối cùng than thở một câu: “Huynh xem huynh còn nói bậy nữa hay không, nương nghe xong lại chửi.”

“Được rồi, huynh ở nhà nhìn muội muội, để đệ đi ra xem.” Bé trai trắng nõn nói xong, trên mặt mang theo thản nhiên ý cười rồi đi. Quan Đồ Tô cảm giác nụ cười kia có chút quỷ dị cùng âm lãnh.

“Con bé còn đang ngủ, huynh đi bổ củi, chờ một lát nương cùng nhị muội mượn gạo từ nhà bà ngoại trở về.” Bé trai đen khỏe nói xong cũng đóng cửa đi ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại có Quan Đồ Tô nằm trên giường. Hai người vừa đi, nàng lại mở mắt tiếp tục đánh giá mọi thứ trong phòng, theo đối thoại vừa rồi nàng đã đoán được, bé trai đen khỏe kia là đại ca của khối thân thể này, trắng nõn là nhị ca, mặt khác, trong nhà còn có một nương cùng một muội muội. Theo trang trí trong phòng cùng quần áo của hai người, trong nhà thực nghèo.

Ai… Quan Đồ Tô cũng không đi oán giận người khác đều xuyên vào nhà quan lại, phú thương cái gì, vì sao chính mình xuyên đến nơi đây linh tinh. Cùng làm người nhưng không cùng mệnh, có cái gì mà oán giận. Ngươi không tiếp thụ liền thử đi thay đổi đi. Oán giận, một chút tác dụng cũng không có. Tựa như kiếp trước của nàng. Ba chết, mẹ lập gia đình, ông bà nội bất công, chú thím không tốt, nàng vẫn sống tốt! Còn đem phường rượu nhỏ của Quan gia sắp đóng cửa biến thành một công ty nhỏ có khuông có dạng…

Quan Đồ Tô đang nhập thần, chợt nghe thấy cửa lại dát chi một tiếng. Quan Đồ Tô đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy nhị ca của nàng đang khoanh tay, tựa vào khung cửa, nhìn nàng.

“A, muội vừa tỉnh lại.” Quan Đồ Tô có chút chột dạ giải thích nói.

“Nếu tỉnh, liền đứng lên đi. Huynh mang muội đi ——” cậu bé nói còn chưa hết câu. Giọng đại ca lại vang lên.

“Nương, nhị muội, hai người đã trở lại!”

Quan Đồ Tô xuyên thấu qua cửa đang rộng mở nhìn ra phía ngoài, chỉ thấy một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, tay trái cầm rổ, tay phải nắm một tay một cô bé. Đây chính là nương cùng muội muội khối thân thể này. Một lớn một nhỏ này vẻ mặt vốn u sầu, vừa thấy ba người bọn họ, trên mặt miễn cưỡng bày ra vẻ tươi cười.

“Nương, không mượn được gạo sao?” Đại ca thực thất vọng hỏi.

“Ai… Cậu của con, bọn họ cũng không dư dả —— “

“Cái gì không dư dả, rõ ràng là tìm cớ không cho mượn.” Nhị muội nhanh mồm nhanh miệng nói tiếp.

“Tang Lạc —— “

Tang Lạc xoay chuyển ánh mắt thấy Quan Đồ Tô đứng ở cửa, trên mặt nhất thời tươi cười, cô bé thở phì phò vội vàng hô: “Tỷ —— tỷ đã khỏe?”

“Đồ Tô.” Phụ nhân đi tiến lên, lấy tay sờ sờ trán của nàng gật đầu nói: “Ừ, không sốt. Con lại đi vào nằm một lát, cơm chín nương sẽ gọi con.” Quan Đồ Tô đứng im lặng, đang suy nghĩ nói như thế nào. Tang Lạc bên cạnh sớm chờ không kịp lôi kéo nàng vào nhà.

“Tỷ, tỷ xem muội mang cái gì cho tỷ!” Tang Lạc vào phòng, liền như hiến vật quý lấy ra một trứng gà, nhét vào trong tay Quan Đồ Tô, sau đó giống như sợ bị từ chối, nói liên tiếp: “Tỷ, tỷ nhanh ăn đi, đừng làm cho nương thấy. Đây là muội thừa dịp mợ cả không chú ý trộm được đấy.”

Quan Đồ Tô cũng không có vội vã ăn, nàng thuận miệng hỏi: “Cậu thật sự không cho chúng ta mượn lương thực sao?” Kỳ thật, nàng vừa rồi nghe đã hiểu được, nhưng là vì tìm hiểu tình huống, nàng vẫn hỏi một câu dư thừa.

Không đề cập tới chuyện này thì thôi, nhắc tới cậu mợ, vẻ mặt Tang Lạc liền đầy căm phẫn: “Muội phi, đều là chút cái gì vậy! Chỉ biết chiếm tiện nghi nhà chúng ta, nương mới mở miệng muốn mượn gạo, mợ cả mợ hai kẻ xướng người hoạ ở đàng kia khóc than, ông bà ngoại ở bên cạnh giả câm vờ điếc, một câu cũng không nói, thực làm cho người ta thất vọng đau khổ. Nương nhưng là khuê nữ ruột của bà ta mà, cho dù là hàng xóm láng giềng cũng không thể như vậy a, chúng ta cũng không phải không trả…” Không cần Quan Đồ Tô hỏi, Tang Lạc liền đem chuyện có thể nói tất cả đều nói ra. Đồ Tô vừa thật sự nghe vừa yên lặng sàng chọn tin tức hữu dụng. Mẫu thân nàng họ Lâm, hai cậu, ông bà ngoại của nàng ở Đào Lâm thôn cách nơi này hơn mười dặm. Khi cha còn sống (không, phải là khi chưa rời nhà), trong nhà tình hình không sai. Ông bà ngoại, các cậu chiếm tiện nghi tống tiền không ít, hiện tại thấy bọn họ nghèo, liền coi thường.

Bỏ qua thân thích bên Lâm gia, thân thích Quan gia bên này cũng không ít. Ông bà nội vẫn đang khoẻ mạnh, còn có hai thúc thúc, đường huynh đệ muội xếp một hàng dài. Quan Đồ Tô nhịn không được xoa xoa huyệt thái dương. Kiếp trước, nàng lớn lên ở nông thôn, thập phần hiểu biết tập tục xấu ở nông thôn. Cho dù cách ngàn năm sau cũng có rất nhiều quy củ làm cho người ta không nói được lời nào, huống chi là hiện tại. Nghe Tang Lạc tự thuật, thân thích nhà nàng cơ hồ tất cả đều là cực phẩm, không cực phẩm còn chưa có sinh ra. Cực phẩm, nàng cũng không sợ, chính là, phương pháp trước kia nàng nên thay đổi như thế nào mới có thể áp dụng? Phải biết rằng ở cổ đại nhưng là thập phần chú ý tông pháp dòng họ cùng hiếu đạo. Không nghĩ qua là liền vạn kiếp bất phục. Đây là một cái đầu đề rất lớn.

“Tỷ, tỷ đừng nói nữa, mau ăn đi. Trứng gà này luộc chín rồi.” Tang Lạc nhìn chằm chằm trứng gà trong tay nàng. Nói xong, cô bé lại cầm trứng gà lại, đập ở mép giường hai ba cái, lưu loát bóc vỏ, nhét vào miệng Đồ Tô.

Đúng lúc này, chợt nghe bên ngoài có người kêu: “Tang Lạc —— “

“Ai, đến đây.” Tang Lạc ngoài miệng lớn tiếng đáp, giọng của cô bé rất lớn, ở cạnh con bé rất gần. Quan Đồ Tô hơi bị kinh dọa, toàn bộ trứng gà trôi tuột vào yết hầu, nàng bị nghẹn trợn trắng mắt. Tang Lạc cũng không có phát hiện biến cố này, cô bé đẩy cửa ra, giống như một trận gió chạy đi ra ngoài. Quan Đồ Tô tìm một chén nước lạnh, uống một ngụm nước chậm rãi nuốt xuống, mới tính dễ chịu chút.

Nàng đi ra khỏi phòng đứng ở trong viện qua sát mọi nơi, lúc này, trời đã gần hoàng hôn. Ngoài phòng, mây trôi nặng nề, liễu đâm chồi, tràn đầy hương thơm hoa cỏ. Trong thôn trang, khói bếp lượn lờ, tiếng chó kêu bò rống, thỉnh thoảng truyền đến tiếng người lớn kêu gọi mấy đứa bé về nhà. Không khí rất yên bình tường hòa.

“Ăn cơm.” Giọng Tang Lạc lại vang lên.

Quan Đồ Tô ngượng ngùng nhàn rỗi, nhanh chóng vào phòng bếp dọn cơm. Kỳ thật căn bản không cần dọn cái gì, cơm chiều chỉ có một bồn canh, nước canh trắng nhắt, mấy cọng rau trôi nổi. Trong đến nỗi có thể chiếu ra bóng người.

“Di, nhị ca con đâu?” Lâm thị hỏi một câu.

“Con đi kêu.”

Tang Lạc xung phong nhận việc đi ra ngoài phòng, hai tay xoa eo nhỏ, bắt ngay cổ họng la lớn: “Ai —— nhị ca, trở về ăn cơm ——” Quan Đồ Tô âm thầm cười nói, giọng của cô bé này có thể hát giọng nữ cao, ở cổ đại này cách thông tin cơ bản là dựa vào rống. Tang Lạc ngay cả hô vài tiếng, cũng không quản có nghe thấy không, lại lập tức trở về ngồi xuống. Người một nhà ai cũng ngồi xuống, Lâm thị đặt một chén có ít rau mì trước mặt Đồ Tô, tiếp theo mới cho những người khác ăn.

Quan Đồ Tô dùng chiếc đũa đảo vài cái, cúi đầu uống hết.

Đợi cho mọi người cơm nước xong, Quan Văn (Quan Đồ Tô mới biết được) đã trở lại.

“Con lại đi chỗ nào?” Sắc mặt Lâm thị giận dữ.

“Đi bẫy chim.” Nói xong hắn đặt lồng sắt trên mặt đất, ngồi ở bên cạnh bàn, bưng chén canh lưu lại cho hắn, ăn lang thôn hổ yết (ăn ngấu nghiến như sói đói hổ vồ).

Người một nhà cơm nước xong, Lâm thị châm ngọn đèn hôn ám, ngồi may vá quần áo. Quan Văn thừa dịp ánh sáng ở bên cạnh đọc một cuốn sách, Quan Mao (Quan lão nhân đặc biệt thích Quan Vũ, cho rằng là lông chim, chẳng phân biệt được, mới có tên này) ngồi yên không được, ở trong phòng đi tới đi lui, nhéo nửa ngày, lại nhìn trộm quan sát một hồi, mới đi về phía Lâm thị xin chỉ thị, nói: “Nương, con đi chơi một lát đượckhông?”

“Cảnh tối lửa tắt đèn có gì chơi, con tính tình bạo, một lời bất hòa lại muốn đánh nhau với người ta, ở nhà đi.” Quan Mao bất đắc dĩ, vẻ mặt đau khổ đành phải một lần nữa ngồi xuống. Tang Lạc hé ra miệng líu ríu nói không ngừng. Quan Văn vừa đọc sách vừa lưu ý động tĩnh bên ngoài.

Một lát sau, chợt nghe giọng nói sắc nhọn của phụ nhân chửi rủa ngoài cửa: “Đứa trời đánh nào lấy cạm bẫy đặt trên đường thế này, đứa nào làm chuyện này tương lai sinh con không…” Mặt sau là tiếng mắng mỏ đặc trưng của nông thôn liên tiếp tuôn ra. Mặt Quan Đồ Tô nhăn nhíu, nàng không nghe loại mắng mỏ này đã thật nhiều năm. Lâm thị cũng nhanh chóng cau mày, nhân cơ hội dạy bảo hai nữ nhi: “Các con về sau đều nhớ kỹ, trăm ngàn đừng ỷ vào miệng lợi hại liền cùng kiểu phụ nhân lỗ mãng này chửi qua chửi lại, các nàng là phụ nhân cái gì có thể nói đều mắng ra hết.” Đồ Tô làm bộ thực nhu thuận cúi đầu không nói, Tang Lạc không cho là đúng bĩu môi cũng không nói tiếp.

Tiếng mắng dần dần xa, phụ nhân này hiển nhiên là đi quanh thôn mắng. Cùng tiếng mắng của bà ta còn có tiếng chó sủa liên tiếp.

“Hừ, xứng đáng, ai làm cho nhà bọn họ không có một ai tốt. Đem cạm bẫy đặt ngay trong nhà bà ta mới tốt nhất.” Vẻ mặt Tang Lạc vui sướng khi người gặp họa.

“Tỷ nói có đúng không?” Tang Lạc rất muốn có người chia xẻ cùng mình. Ánh mắt của cô bé dừng ở trên người Quan Đồ Tô, nhưng hôm nay Đồ Tô vẫn in lặng, làm cho cô bé có chút kỳ quái.

“Tỷ, tỷ rốt cuộc động? Đầu có đau hay không?” Vẻ mặt Quan Tang Lạc lo lắng. Cô bé vừa hỏi, ba người khác cũng tập trung ánh mắt nhìn đến trên người nàng, đều là vẻ mặt lo lắng, bởi vì trước kia Quan Đồ Tô cũng không khác biệt Tang Lạc, miệng lưỡi lanh lợi chanh chua. Trong nhà suốt ngày tràn ngập giọng nói hai tỷ muội. Hiện tại vừa thấy Quan Đồ Tô khác thường như vậy, bọn họ có thể nào không lo lắng?

“Ách, không có việc gì, chính là đầu óc có khi có chút hồ đồ. À, thôi con đi nằm.” Nói xong, ở trong ánh mắt lo lắng của mọi người, nàng đứng dậy về phòng lên giường nằm.

Nàng vừa đi, những người khác trong phòng lại nhỏ giọng nghị luận.

“Nương, con cảm thấy Đồ Tô có chút không thích hợp, chúng ta có nên lại thỉnh thầy thuốc nhìn xem không?” Quan Văn lên tiếng trước tiên.

“Không có a, con cảm thấy giống trước kia mà.” Thần kinh Quan Mao có vẻ thô, nhất thời không cảm thấy cái gì khác thường.

“Ngày mai đi thỉnh Cổ thầy thuốc đến xem.” Lâm thị cuối cùng giải quyết dứt khoát.

Quan Đồ Tô lui ở trong chăn, trong đầu còn đang suy nghĩ không ngừng. Hiện tại, tình huống trong nhà, nàng cơ bản thăm dò, chính mình vẫn gọi là Quan Đồ Tô cũng không cần lo lắng cải danh đổi họ. Chính là, năng lực thích ứng của nàng tuy mạnh cũng phải cần một ít thời gian.

p.s: Tính sau khi xong bộ mẹ chồng sẽ làm bộ này ai dè search ra mới thấy  có nhà làm gần xong rùi! hic… Làm uổng công edit xong chương 1 rùi! Ai biết bộ điền văn nào hay hay giới thiệu mình nhé!

Ai thích bộ này thì vào nhà đang edit truyện này nè: https://quynhanh311008.wordpress.com/dien-van/xuyen-qua-chi-nong-nu-co-doc/

Tác giả:

Lang thang giữa mờ mịt vô vọng...

Bình luận về bài viết này