Đăng trong Nữ phụ trở về - Sophomoregirl

Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 209

Chương 209. Anh ba Lâm Thư

        Edit – Beta: Lengkeng_Sophie

Phòng thí nghiệm bị phân cách thành rất nhiều khu, từng bộ phận nghiên cứu những thứ khác nhau, ba người Lâm Nhạc được lĩnh đến một căn phòng bên trong phòng thí nghiệm.

        Đẩy cửa ra, ngay trước mắt là vài cỗ máy móc lớn đang ở vận hành, trên màn hình máy móc hiện ra số liệu phức tạp cùng các loại đường cong màu sắc rõ ràng giao thoa phức tạp, chỉ liếc mắt một cái, liền làm cho người nhìn đều muốn hôn mê.

        Vài người tiến vào phòng thí nghiệm không làm cho bất cứ ai chú ý, nhân viên nghiên cứu mặc áo blu màu trắng cúi đầu hết sức chuyên chú làm việc của mình.

        Ánh mắt Lâm Thanh Thời không biến sắc dò xét một vòng phòng thí nghiệm, dừng trên người một nữ nghiên cứu ở góc một chút, lại rơi xuống một thanh niên dáng người cao gầy gò.

        Sau khi Lâm Nhạc vào phòng thí nghiệm theo bản năng phóng nhẹ động tác, trước kia cậu cũng đã đến phòng thí nghiệm của Lâm Thư, trải qua thời gian dài đã hình thành thói quen, tận lực làm giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, không quấy rầy đến đám người đang làm nghiên cứu này.

        Bộ dáng Lâm Nhạc hết sức quen thuộc ở trong phòng thí nghiệm của Lâm Thư, liếc mắt liền nhìn thấy anh chàng đang liên tục quan sát phản ứng của chất lỏng trong ống nghiệm, thanh niên đó đứng quay lưng về phía bọn họ, tóc ngắn gọn gàng lộ ra đường cong gò má, môi mím chặt, cằm căng lại, tự dưng sinh ra vài phần uy nghi không thể xâm phạm, cả người phảng phất như tuyết trắng trên núi cao, lộ ra một hơi thở kỳ ảo không nhiễm nhân gian khói lửa.

        Anh cầm một ống nghiệm, ánh mắt nhìn chằm chằm ống nghiệm giống như đang nhìn một thế giới mới, ánh mắt nóng bỏng có thể làm bốc hơi toàn bộ chất lỏng bên trong.

        Người dẫn đường rời đi, Lâm Nhạc dắt tay Lâm Thanh Thời từ từ đến gần, sau đó yên tĩnh đứng cách người thanh niên đó không xa, không quấy rầy anh.

        Một lát sau, người thanh niên để ống nghiệm xuống, vừa dùng tay xoa huyệt thái dương, vừa viết vào quyển sổ bên cạnh, sau khi để bút xuống, lúc này mới phát hiện bên cạnh có một lớn một nhỏ đang lẳng lặng đợi mình.

        Người ấy cũng chính là Lâm Thư, mở trừng hai mắt, thật lâu mới xác định hết thảy trước mắt đều là thật.

        “… Nhóc Tư, A Thời.” Lâm Thư không biết cách nói chuyện, kìm nén nửa ngày cũng không biết nói cái gì, hơi có chút vui mừng kêu tên hai người.

        Lâm Nhạc vươn tay ra như mèo chiêu tài, nhếch miệng cười nói: “Anh Ba.”

        Lâm Thư mấp máy môi, khóe miệng lộ ra đường cong, nụ cười nhẹ giống như mưa thuận gió hoà, làm nhu hòa khuôn mặt trong trẻo, lạnh lùng.

        Nụ cười này cũng làm cho Lâm Nhạc có chút thụ sủng nhược kinh, anh Ba của cậu là người có dung mạo xuất sắc nhất trong nhà, lại rất ít cười, cả ngày tựa như một cổ giả, thích ngây ngốc trong phòng nghiên cứu. Tính cách trời sinh lạnh nhạt, ở chuyện sinh hoạt như kẻ nửa tàn phế, duy nhất chỉ có ở chuyện học tập mới biểu hiện ra thiên phú trác tuyệt cùng nhiệt tình.

        Trong lòng ngạc nhiên, trên mặt cũng hiện ra vài phần.

        Lâm Thư lại không hiểu tại sao khóe mắt em trai mình lại run rẩy, ánh mắt kia của Lâm Nhạc quá kỳ quái, làm cho Lâm Thư cảm thấy không giải thích được.

        Lâm Thư nhíu mi lại nhìn Lâm Nhạc một cái, ánh mắt bình bình đạm đạm làm cho Lâm Nhạc lập tức liền thu liễm, ngoan ngoãn rũ tay đứng ở nơi đó, như là học sinh tiểu học. Ở tại cái nhà này, người Lâm Nhạc sợ nhất không phải là ba – Lâm Đông Dương, cũng không phải là anh cả bên ngoài lúc nào cũng nghiêm túc, lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng vẫn làm người đối diện cũng có chút ấm áp, mà là người anh Ba – Lâm Thư này.

        Sau khi chính thức biết được lợi hại, không có người sẽ đi trêu chọc một kẻ điên nghiện nghiên cứu này, nếu không ngươi liền sẽ hiểu rõ cảm giác của chuột bạch trong phòng thí nghiệm trước khi tử vong, sắp chết lại được cứu nó đặc sắc đến cái dạng gì!

        Nếu không một người ưa làm ầm ĩ như Lâm Nhạc như thế nào có thể ngoan ngoãn ở chỗ này mà không quấy rối một chút nào?

        Đây đều là dạy dỗ đầy máu đó!

        Không có trải qua ngày làm bạch chuột, vĩnh viễn không biết rõ những người nghiên cứu là một loại sinh vật đáng sợ cỡ nào!

        Hồi tưởng lại đoạn ký ức nghĩ lại mà kinh kia, Lâm Nhạc run lên, không khỏi âm thầm hối hận vì cái gì chính mình cứ thiếu đánh như vậy! Vì sao muốn tới phòng thí nghiệm kinh dị này chứ? Nhớ tới chính mình vốn là muốn tới tìm Lâm Thư, Lâm Nhạc hối hận muốn ruột xanh, hận không thể đánh chính mình hai cái, phỉ nhổ chính mình: Tại sao mày phải thiếu đánh như vậy?!

        Lâm Thư xem Lâm Nhạc thay đổi vẻ mặt liên tục, không khỏi nhìn thêm vài cái. Làm một người mặt than, Lâm Thư vẫn luôn thật tò mò có vài người – – nhất là Lâm Nhạc, vì cái gì có thể lộ ra vẻ mặt phong phú đến như thế.

        Đáng tiếc không thể chộp tới nghiên cứu…

        Lâm Thư âm thầm tiếc rẻ trong lòng.

        Vừa nghĩ tới không có biện pháp nghiên cứu, tâm tình Lâm Thư liền rơi xuống rất thấp, quanh thân cũng tràn ngập hơi thở thất lạc.

        Đúng lúc này, một bàn tay nhỏ mềm mại kéo vạt áo của anh, anh nhìn sang, đập vào mắt là một đôi mắt màu vàng kim.

        Tâm tình suy sụp của Lâm Thư lập tức liền được chữa khỏi.

        Đối với Lâm Thư mà nói, em gái là một loại sinh vật thập phần thần kỳ, con bé mềm mại, mang theo mùi sữa, khi gọi anh ơi sẽ làm tâm tình anh trở nên vui vẻ, vui vẻ giống như… hoàn thành nghiên cứu.

        Anh em nhà họ Lâm đều là ẩn hình muội khống, ngay cả không để ý tới thế tục như Lâm Thư cũng khó mà đào thoát khỏi sự mê hoặc của sinh vật mang tên là em gái này.

        “A Thời, anh Ba.” Mắt Lâm Thư sáng rực lên, vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, làm cho cô bé gọi mình.

        Cách nói chuyện của Lâm Thư làm người khác không hiểu, nhưng người quen thuộc với anh lại dễ dàng liền có thể lý giải ý của anh.

        Lâm Nhạc ngẩn người, sắc mặt khẽ biến, vài ngày này A Thời biểu hiện bình thường, làm cậu sắp quên mất chuyện cô bé đã khác trước kia rồi, cô bé vẫn chưa thể nói chuyện đâu.

        “Anh Ba…” Lâm Nhạc mở miệng muốn giải thích, lại nghe một tiếng con nít khàn khàn truyền đến – –

        “Ôi… anh… Ba…”

        Thanh âm vỡ vụn từ trong miệng Lâm Thanh Thời thốt ra, làm cho Lâm Nhạc trợn to hai mắt.

        Nói chuyện! A a a! A Thời có thể nói chuyện!

        Lâm Nhạc kích động cực kỳ, hận không thể ôm tiểu cô nương lên hôn vài cái.

        Hành động nhanh hơn tư duy, thiếu niên vừa nghĩ như vậy, một giây sau đã thấy mình đã làm như vậy, giờ phút này hai tay đang ở trạng thái giơ ra, môi thân mật áp vào trên gò má hơi lạnh của cô bé.

        “Bẹp”, lại hôn một cái, Lâm Nhạc cười nheo mắt.

        “A Thời, gọi anh Tư – – anh – – Tư–” Lâm Nhạc ôm tiểu cô nương vào trong ngực, kéo dài ngữ âm dụ bé, giống như cậu thiếu niên mười mấy tuổi rất kiên nhẫn dạy cô bé còn trong tã lót nói chuyện, một lần lại một lần, tràn ngập mong đợi chờ có một ngày cô bé sẽ gọi anh Tư.

        Lúc này Lâm Nhạc quá kích động quên mất mình đang chỗ nào, cậu cũng không thèm để mắt tới Lâm Thư bên cạnh.

        Lâm Thanh Thời nghiêng mặt, tránh thoát tập kích một lớp nước miếng khác của Lâm Nhạc, quay mắt đi, ánh mắt nhìn chàng trai trẻ mặc áo blu trắng, mặt mày vắng lạnh giống như băng kiếm, trên người chàng trai ấy có gì đó đã không tiếng động lặng lẽ thay đổi, liền ở trong một cái nháy mắt.

        Lâm Thư nghe tiếng “anh Ba” kia làm đầu quả tim run rẩy, ngọn lửa sâu trong khóe mắt bị dập tắt hầu như không còn, con mắt trong suốt một lần nữa kết xuất một tầng băng hơi mỏng, rồi sau đó khẽ giương mắt, không phát giác được biến hóa phát sinh ở trên người mình, ánh mắt anh rơi tới cô bé đang nhìn mình, sóng mắt nhẹ lay động, băng hàn thối lui, hóa thành một vũng nước xuân, giữa lông mày lại có vài phần diễm lệ, “A Thời.”

        Lúc Lâm Thư mở miệng, Lâm Thanh Thời nghe được một âm thanh máy móc lạnh như băng đột ngột vang lên: “Tinh! Độ hảo cảm của Lâm Thư giảm 45, trước mắt độ hảo cảm là 10.”

        Cùng lúc đó, cô gái vừa ghi chép số liệu trong góc phòng thí nghiệm vừa quan sát tình huống bên này, sắc mặt kịch biến, làm đổ chiếc cốc chịu nhiệt trong tay.

        Thanh âm vỡ vụn của dụng cụ thủy tinh đột ngột vang lên ở trong phòng thí nghiệm yên tĩnh, Lâm Thư lập tức cau chặt lông mày, ánh mắt hàm ẩn bất mãn bắn về phía nơi phát ra tiếng động.

        Cô gái nhanh chóng bình phục tâm tình, xoay đầu lại lộ ra một nụ cười dịu dàng, trong lời nói đầy áy náy, “Xin lỗi, đột nhiên bị trơn tay.”

        “Tinh, hảo cảm của Lâm Thư giảm 1, trước mắt độ hảo cảm là 9.”

        Ánh mắt cô gái khẽ biến, trong lòng khẽ nguyền rủa một tiếng, đáng chết!

        Tính Lâm Thư vốn nghiêm cẩn, loại sai lầm này, anh rất chán ghét. Phòng thí nghiệm là nơi không thể có loại người chân tay vụng về, hôm nay có thể làm bể cốc chịu nhiệt, ngày mai có thể lỡ tay làm hỏng thành quả nghiên cứu thì sao?

        Tiếng nhắc nhở thứ hai vang lên, Lâm Thanh Thời đã xác định cô gái trượt tay làm bể cốc chịu nhiệt này là ai. Đây là em gái Thẩm Linh Ngọc – – Thẩm Tuyết Ngọc.

        Thẩm Tuyết Ngọc rất nhanh trấn định lại, tay chân lanh lẹ xử lý mảnh vỡ trên mặt đất, lúc này mới hỏi: “A Thư, đây là người nhà của anh sao?”

        Lâm Thư nhìn cô gái xinh đẹp nhu hòa trước mặt, trong lúc nhất thời lại nghĩ không ra cô gái trước mặt là ai, lại không hiểu tại sao cô ta lại thân mật kêu tên của mình như vậy.

        “A Thư, cô không thể gọi.” Lâm Thư nói thẳng suy nghĩ của mình, anh không quen biết người này, tại sao cô ta lại gọi anh như vậy.

        Đây mới thực sự là Lâm Thư, trong mắt anh không có nam nữ khác biệt, cũng không biết làm cho người ta lưu mặt mũi, anh rất rõ ràng, đơn giản, cũng là yên tĩnh mà trầm mặc. Tất cả tâm trí của anh đều dành cho nghiên cứu, ngay cả người nhà cũng chỉ có thể được một ít mà thôi.

        Sắc mặt Thẩm Tuyết Ngọc biến hóa, trong lòng nhấc lên chấn động sóng to gió lớn, vội vàng ở trong lòng hỏi: “Hệ thống, đây rốt cuộc là thế nào? Vì sao độ độ hảo cảmt nhiên rơi xuống nhiều như vậy? Hơn nữa anh ta giống như không biết tôi?”

        Tiếng máy móc lạnh như băng nói: “Xuất hiện vấn đề không biết, tình hình kí chủ tự động thăm dò.”

        Sắc mặt Thẩm Tuyết Ngọc không khỏi khó coi, nhưng rèn luyện phong phú làm cho cô nhanh chóng bình tĩnh lại.

        Không thể sợ…

        Ngàn vạn không thể sợ…

        Kể từ sau khi Thẩm Tuyết Ngọc gặp được hệ thống, thuận buồm xuôi gió xuôi dòng, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua chuyện độ hảo cảm của nhân vật cần công lược lại bị giảm nhanh chóng như thế.

        Đúng vậy, độ hảo cảm của Lâm Thư đối với cô đột nhiên bị giảm xuống. Lâm Thư mặc dù đối với tất cả mọi người sắc mặt không chút thay đổi, nhưng anh cũng đồng dạng đối với tất cả mọi người không có ác cảm, mới bắt đầu độ hảo cảm của anh chính là 10.

        Mà mới vừa rồi, bởi vì cô làm bể cốc chịu nhiệt, độ hảo cảm giảm xuống còn 9, ở trong phòng thí nghiệm nơm nớp, lo sợ, vất vả, cần cù công tác, độ hảo cảm tân tân khổ khổ kiếm được trong hai tháng, liền như vậy một khi trở lại trước giải phóng còn không dừng lại!

        9, ý nghĩa của con số này là độ hảo cảm của Lâm Thư đối với cô còn không bằng một người xa lạ không quen biết!

        Thẩm Tuyết Ngọc nghĩ đến đây trong lòng quả thực muốn điên!

        “Tiến sĩ Lâm, đây là em trai của ngài sao?” Thẩm Tuyết Ngọc nhìn sang Lâm Nhạc, rồi hỏi Lâm Thư.

        Lâm Nhạc sờ sờ đầu, cười nói: “Tôi là em trai của anh ấy, cô là nghiên cứu viên nơi này sao?”

        Thẩm Tuyết Ngọc vén lọn tóc ra sau tai, sóng mắt lưu chuyển thêm vài phần quyến rũ, “Chị là Thẩm Tuyết Ngọc, nếu như không để ý có thể gọi chị một tiếng chị Tuyết Ngọc, chị luôn hy vọng có một người em trai tuấn lãng như em!”

        Sắc mặt Lâm Nhạc trở nên hồng, cúi đầu gọi một tiếng: “Chị Tuyết Ngọc…”

        Một giọng nam dễ nghe ngắt lời cậu, “Tôi có thể nghĩ rằng Tiểu Tuyết đây là muốn gả gấp sao?”

p.s sau khi mình edit xong bộ này mới beta nhé, nên bản trên wp này rất nhiều sai sót, mong mọi người bỏ qua!

Tác giả:

Lang thang giữa mờ mịt vô vọng...

Bình luận về bài viết này