Đăng trong Nữ phụ trở về - Sophomoregirl

Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 138

Chương 138

      Edit: Lengkeng_Sophie

   Bạch Lãng cuối cùng nhìn thoáng qua hội trường đang ồn ào, nhìn cảnh tượng như hí kịch cách đó không xa, ôm chặt thân thể Lâm Thanh Thời sắp xụi lơ. Anh cơ hồ là nửa ôm cô rời đi, cô yếu ớt tựa như trang giấy đâm một cái sẽ vỡ vụn, mỏng manh đáng sợ.

          Bạch Lãng lo lắng tình huống của Lâm Thanh Thời, không dám đưa cô về nhà, lại không dám để cô một mình vào lúc này trong căn phòng một mảnh đen nhánh. Anh mang theo cô trở về chỗ ở của mình bây giờ.

          Lâm Thanh Thời cơ hồ là chảy nước mắt mà ngủ, trên cái thế giới này, phải nói ai trọng yếu nhất ở trong lòng cô, kia nhất định là Lâm Hoàn không thể nghi ngờ. Tình cảm sống nương tựa lẫn nhau, không phải là dễ dàng như vậy vượt qua.

          Trong đầu cô loạn thành một cục, chỉ nhớ rõ khuôn mặt Lâm Hoàn gần như tàn khốc cùng bóng lưng quyết tuyệt của anh.

          Cô mơ một giấc mộng, cô biết rõ đây là thế giới kia – cô không có trải qua, cũng chính là cái gọi là nội dung vở kịch – –

          Cô nhìn thấy một Lâm Hoàn hoàn toàn khác hẳn, thành thục, tỉnh táo, mạnh mẽ vang dội, lại đối với một người khác rất tốt. Người kia chính là em gái của anh sống nương tựa lẫn nhau. Địa vị của cô ấy trong lòng anh, ngay cả chuyện anh kết hôn, điều kiện tiên quyết lui tới với người yêu cũng phải được cô đồng ý.

          Nhưng anh lúc nào cũng muốn lấy vợ sinh con, làm em gái sao có thể cho phép anh trai của mình bị một người phụ nữ khác cướp đi? Vì vậy bắt đầu rồi vĩnh viễn không ngừng làm – –

          Anh muốn hẹn hò, đi theo!

          Anh muốn mướn phòng, bên giường phòng thủ!

          Anh làm cơm, những người khác không được phép ăn, trông coi!

          Khi nào cũng có một bóng đèn lớn như thế này, người làm bạn gái như thế nào có thể chịu được?

          Anh cũng thực thích bạn gái, nếu không sẽ không có dự định kết hôn.

          Ở lúc bạn gái muốn chia tay, anh đưa ra chuyện kết hôn.

          Em gái làm sao sẽ trơ mắt nhìn anh của mình bị người khác bắt cóc? Nhưng anh cũng thật sự là không có biện pháp với cô em gái này, đành phải không để cho em gái tham gia hôn lễ.

          Em gái ngoài mặt đáp ứng rồi, lại sớm liền đã làm xong an bài, dự định đi đại náo hiện trường hôn lễ.

          Ở trên đường đi khách sạn, bởi vì tâm tình vô cùng kích động, giống như cha mẹ, tai nạn xe cộ qua đời.

          Ở thời khắc trong bệnh viện hấp hối, cô nhìn thấy đôi vợ chồng mới cưới trên người còn mặc lễ phục cùng áo cưới – vội vã chạy tới, nhìn người phụ nữ kia đã trở thành chị dâu của cô, ánh mắt anh tuyệt vọng bi thương đang cầm lấy tay của cô, tâm tình gần như lụi bại, cô đột nhiên ý thức được, chính mình còn không có cùng anh nói một tiếng “tân hôn vui vẻ” đâu.

          Không biết có phải thời điểm người sắp chết cũng sẽ có một loại cảm giác đại triệt đại ngộ hay không, cô đột nhiên ý thức được người phụ nữ cô liên tục cố gắng muốn đuổi đi thực sự yêu anh của cô, anh của cô cũng thực sự yêu người phụ nữ kia. Cô nghĩ đến chính mình luôn quấy rối hai người, nhưng ánh mắt người phụ nữ kia nhìn cô thủy chung chưa từng ghi hận.

          Cô cho rằng đó là khoe khoang, hiện tại mới hiểu được đó là yêu ai yêu cả đường đi.

          Người phụ nữ kia yêu anh của cô, cho nên nguyện ý bao dung cô.

          Người phụ nữ kia muốn chia tay cũng không phải là mềm nắn rắn buông cái gì, mà là thật không muốn làm khó anh.

          Cô chưa từng có ý thức thanh tỉnh được như vậy, trên đời này, thực sự sẽ có một người phụ nữ khác, yêu anh hơn so với cô.

          Đúng vậy, anh của cô thông minh như vậy, làm sao sẽ bị một người phụ nữ lừa gạt đâu?

          Cho tới nay, đều là cô nghĩ xấu xa, cho rằng người ta vừa ý chính là tiền, là sự anh tuấn của anh.

          Nếu như anh biết rõ ý tưởng của cô, nhất định lại muốn trêu chọc cô.

          Đáng tiếc cô cũng không có cơ hội đem những này nói anh nghe nữa, anh cũng không có cơ hội vừa cười sờ đầu của cô nữa, vừa sủng ái nói: “Ngốc cũng tốt, không ai thèm lấy anh liền nuôi em cả đời.”

          Cô còn nhớ rõ mơ ước lúc còn nhỏ chính là gả cho một người đàn ông giống như anh vậy, thương cô, sủng cô, vô luận cô muốn cái gì đều nâng đến trước mặt cô.

          Hiện tại, cô không muốn quậy hôn lễ, cũng không muốn anh độc thân cả đời, cô chỉ muốn anh có thể tiếp tục hạnh phúc, sau đó ở thời điểm anh kết hôn, chính miệng cùng anh nói một tiếng tân hôn vui vẻ.

          …

          Lúc Lâm Thanh Thời tỉnh lại, tựa hồ còn có thể nghe được tiếng khóc bi thống của người đàn ông cùng người phụ nữ kia, cùng với giọng nói rất nhỏ ở cổ họng lăn lại cái gì cũng nói không được.

          Sinh mạng thực sự quá yếu ớt, nháy mắt liền biến mất.

          Tâm nguyện của cô em gái cuối cùng vẫn không có hoàn thành, cô cho rằng sắp chết, cái gì cũng nói không được, không làm được. Mà anh của cô, ở trong hôn lễ ngày hôm ấy đã xảy ra chuyện như vậy, về sau làm sao mà hạnh phúc gì nữa. Anh chỉ còn nhớ, chính mình là tội nhân hại chết em gái. Mà người phụ nữ mặc áo cưới mới là kẻ đáng buồn nhất, cô làm cô dâu của người đàn ông mình yêu nhất, lại nhất định không thể hạnh phúc.

          Có lẽ thời gian có thể hòa tan hết thảy, nhưng cuối cùng sẽ có dấu vết.

          Đây là một hồi bi kịch đầu đuôi rõ ràng.

          Trừ phi chết mà sống lại, nếu không quyết không thể thay đổi.

          Cũng chẳng trách cô sẽ đi vào thế giới này, những ngày kia thực mang theo nguyện vọng tình yêu vô hạn, lúc nào cũng phá lệ làm người ta thương tiếc.

          Rèm cửa sổ bị kéo rất kín, căn bản nhìn không thấy tới sắc trời bên ngoài như thế nào, Lâm Thanh Thời nằm ở trên thuyền lẳng lặng xuất thần.

          “Em đã tỉnh?” Bạch Lãng lúc này trông thấy cô tỉnh lại không khỏi lộ ra một nụ cười, nhỏ giọng nhắc nhở cô sự hiện hữu của mình.

          Lâm Thanh Thời nghiêng đầu trông thấy Bạch Lãng chống cánh tay nửa nằm sấp ở đầu giường, “Anh là Bạch Lãng?” Tuy là câu hỏi, lại mang theo chắc chắc.

          Bạch Lãng ức chế không được, khóe môi cong lên, nhìn sắc mặt cô còn có chút tái nhợt, thu liễm nụ cười, vốn là muốn biểu hiện thận trọng một chút, chợt nghĩ đến bộ dáng cô yếu ớt, vì vậy giảm thấp giọng nói xuống, mang theo chút cẩn thận nói: “Em khá hơn chút nào không?”

          Lâm Thanh Thời gật gật đầu, “Khá hơn nhiều.” Cô mím môi nói: “Cám ơn anh chăm sóc, Bạch Lãng.”

          Tâm tình Bạch Lãng vốn đang dâng trào trong nháy mắt liền thấp hạ xuống, nhíu mi lại, hơi có chút ác thanh ác khí: “Nếu không phải vì kẻ nhát gan Bạch Mặc kia, ai muốn giúp cô a! Ít tự luyến đi!”

          Hừ! Rõ ràng liền kêu Bạch Mặc là Mặc Mặc, lại gọi anh là Bạch Lãng! Còn nói cám ơn với anh, bọn họ có không quen như vậy sao!

          Bọn họ còn… hôn rồi mà…

          Hơn nữa lúc này đây nếu không phải là anh “trùng hợp” đi tới hôn lễ này, cô có thể nằm ở chỗ này sao?

          Nhân tình lớn như vậy, một câu cám ơn thì xong rồi?

          Nói như thế nào cũng muốn… Một cái hôn a!

          Trong lòng Bạch Lãng tức giận bất bình, trên mặt cũng liền biểu hiện ra một chút. Lâm Thanh Thời mơ hồ biết chút ít tính tình của anh, chỉ khi lại đáp sai căn gân của anh rồi.

          “Có thể xin anh giúp một chuyện sao?” Từ lần trước ở khu vui chơi sau, cô cùng Bạch Mặc thường xuyên gặp mặt, tự nhiên cũng có lúc gặp được Bạch Lãng ở chung một cơ thể, cho nên Lâm Thanh Thời đối với Bạch Lãng cũng coi là quen thuộc.

          “Gấp cái gì?” Bạch Lãng nghe cô nói có việc muốn giúp đỡ, trong mắt mang theo đắc ý, lập tức ngẩng lên đầu, bày tư thái cao quý, “Nói nghe một chút, bổn thiếu gia tâm tình tốt nói không chừng sẽ giúp cô.”

          “Giúp tôi…” Lâm Thanh Thời dừng một chút, rồi sau đó nói tiếp: “Giúp tôi điều tra thêm Lâm Hoàn, từ nhỏ đến lớn, có thể tra được bao nhiêu liền tra bấy nhiêu.”

          Bạch Lãng hết sức kinh ngạc cô thế nhưng muốn đi điều tra Lâm Hoàn, nhưng nghĩ đến trên yến hội Lâm Hoàn thật đáng giận, anh nhịn không được ngưng mi, nói một câu: “Được.”

          Bạch Lãng động tác rất nhanh, không tới hai ngày, tất cả tài liệu về Lâm Hoàn liền đặt tới trước mặt cô.

          Hai ngày nay cô liên tục làm ổ ở nhà Bạch Lãng, trải qua cuộc sống ngăn cách, cho dù biết rõ vài ngày này công ty nhất định sẽ xuất hiện đại biến động, cô cũng không muốn đi quản.

          Thậm chí ngay cả Bạch Mặc biết rõ chuyện này đều thay cô sốt ruột, cô lại vững như bàn thạch ngồi ở chỗ kia, bộ dáng thật giống như cái gì cũng không có phát sinh, thật sự là làm cho người ta lo lắng.

          Lâm Thanh Thời đối với Lâm Hoàn tín nhiệm, cho nên chưa từng có điều tra qua Lâm Hoàn. Mỗi lần Lâm Hoàn đã xảy ra chuyện cần cô giải quyết, cô đều là ra tay với những người bên cạnh Lâm Hoàn. Cũng bởi vậy, cô bỏ lỡ rất nhiều sự thật vốn có thể sớm biết.

          Thí dụ như, Lâm Hoàn học đại học xong đã từng vận dụng qua một khoản tài chính không nhỏ, kia là tài sản riêng của anh, mà cô một chút tin tức cũng không có nhận được. Lại như, Lâm Hoàn hoa tâm giống như cô biết chỉ là ngoài mặt, nhưng kỳ thật trước khi tốt nghiệp đại học, anh yêu đương với một cô gái đã ba năm. Liền ngay cả Lâm Hoàn thường xuyên biến mất, trên thực tế là xuất ngoại, cô cũng hoàn toàn không biết gì cả.

          Cô tín nhiệm Lâm Hoàn, cũng chưa bao giờ che dấu rất coi trọng Lâm Hoàn.

          Ở trước đó không lâu, cô lại quyết tâm muốn bẻ chính Lâm Hoàn không làm việc đàng hoàng.

          Hơn một năm trước kia, hệ thống nói cho cô biết nhiệm vụ xuất hiện biến cố, khó khăn từ b thăng cấp đến b+, cho dù cô ý thức được nhiệm vụ lần này tất nhiên tồn tại vài nhân tố không thể khống chế, cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, biến đổi sẽ đến từ chính Lâm Hoàn.

          Cô hoài nghi tới Văn Hoa, thậm chí về sau còn hoài nghi tới Bạch Lãng trước mắt, lại chưa từng có hoài nghi tới Lâm Hoàn, người kia là anh của cô, sống nương tựa lẫn nhau gần mười năm, cô thật sự là tìm không ra lý do hoài nghi.

          Nhưng bây giờ phần tài liệu này đặt ở trước mặt cô, rõ ràng trào phúng cô buồn cười.

          Anh của cô, cuối cùng trưởng thành, chỉ là không có trưởng thành như trong tưởng tượng của cô.

          Cô cũng chưa bao giờ nghĩ tới, người đầu tiên anh hao tổn tâm cơ tính kế, sẽ là cô – cô em gái này.

          Anh học được ngụy trang trong năm nhất đại học, đến nỗi tại ngay cả cô em gái thân cận nhất này đều bị lừa gạt.

          Mặc kệ như thế nào, cô đều nên vui vẻ, anh của cô trưởng thành, có thể bay ra khỏi nơi chật hẹp là bầu trời bao la, cô nên vui vẻ, nên ăn mừng, những thứ khác, đều không trọng yếu.

          Cho dù, anh chưa bao giờ thật sự tín nhiệm cô.

          Bạch Lãng chứng kiến Lâm Thanh Thời vài lần biến đổi sắc mặt, nhịn không được lòng hiếu kỳ, cầm xem những tài liệu kia.

          Ban đầu anh nhận được những tài liệu này, chỉ muốn sớm hoàn thành nhiệm vụ, cho nên chính mình căn bản cũng không biết trong tài liệu viết cái gì. (anh mới sẽ không thừa nhận là anh muốn tranh công sớm một chút đâu! (^ ) )

          Bạch Lãng nhìn tài sản riêng mấy năm này Lâm Hoàn tự mình phát triển, nhịn không được trợn to hai mắt, quay đầu lại nhìn qua Lâm Thanh Thời, lắp bắp hỏi: “Này… Phía trên này viết, thật là người anh của cô sao?”

          Lâm Thanh Thời mỉm cười hỏi ngược lại: “Đây là tự mình anh điều tra được, tại sao phải hỏi tôi?”

          Bạch Lãng ý thức được chính mình thất thố, hừ nhẹ một tiếng quay đầu, lật xem tiếp.

          Tính toán, Lâm Hoàn từ đại học liền bắt đầu phát triển thế lực của mình, hiện tại cái kia công ty tự mình anh xây dựng, sợ là đã lớn gấp đôi Sâm Vũ lớn.

          Ngụy trang thật là tốt, anh cũng đã từng thấy qua Lâm Hoàn nhiều lần, lại một chút không nhìn ra Lâm Hoàn là giả bộ.

          Bạch Lãng lật đến tờ cuối cùng, thấy nội dung trong tài liệu viết không khỏi nở nụ cười, trong tài liệu viết là chuyện đã xảy ra hai ngày nay.

          Kể từ trên tiệc cưới phát sinh trò khôi hài kia sau, danh tiếng Lâm Hoàn liền triệt để xấu, thậm chí ngay cả Văn Hoa cũng không có tốt, mặc dù ảnh chụp kia đã điều tra ra là hình ghép, nhưng cổ phiếu của Sâm Vũ khống chế không nổi rớt lại rớt tiếp, cơ hồ rớt tận đáy. Mà Ngô Nhã bởi vì là người bị hại, cho nên ngược lại thành kẻ được lợi, bởi vì chiếm được đại đa số người đồng tình, công ty trong nhà hiện tại như mặt trời ban trưa, ngược lại Sâm Vũ.

          Liền tại đêm khuya hôm trước, Lâm Hoàn thuyên chuyển một lượng lớn tài chính của công ty mình, rót vào Sâm Vũ, làm cho Sâm Vũ vốn là gần như phá sản lại sống lại, mà Ngô Đạt là bị anh ta chèn ép sau đó dần dần lộ xu hướng suy tàn.

          Nếu không phải anh lần này điều tra Lâm Hoàn, chỉ sợ còn không biết công ty mới phát triển này thực tế người phụ trách sẽ là anh ta.

          Bạch Lãng không có ý tốt hỏi Lâm Thanh Thời: “Cô định làm như thế nào?”

          Lâm Thanh Thời không lên tiếng.

          Bạch Lãng nhìn phản ứng của cô, trong lòng đột nhiên có chủ ý, cái đinh anh chôn ở Ngô Đạt, có lẽ có thể nhúc nhích.

          Về phần Lâm Hoàn, anh xem so với Lâm Thanh Thời muốn triệt để một chút, biết rõ Lâm Hoàn đối với Sâm Vũ không có hứng thú.

          Về phần Lâm Hoàn vì sao còn muốn đầu tư Sâm Vũ?

          Bạch Lãng nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Thanh Thời, trong lòng đã mơ hồ đã hiểu.

p.s: đang bị đau mắt các nàng à, vừa edit vừa nhíu hết cả mắt, theo kế hoạch tuần sau post 4c, ko biết theo nổi ko nè! hic…

Tác giả:

Lang thang giữa mờ mịt vô vọng...

Bình luận về bài viết này