Đăng trong Nữ phụ trở về - Sophomoregirl

Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 104

          Chương 104

Edit- beta: Lengkeng_Sophie

          Khất xảo tiết.

          Trên đường đèn đuốc sáng trưng thập phần náo nhiệt, hình dáng hoa đăng khác nhau, dung mạo của tài tử, giai nhân thành phong cảnh đẹp mắt nhất trong cảnh đêm này.

          Lúc chạng vạng Lâm Thanh Thời liền bị Thiêm Hương từ trong Lâm phủ mang ra ngoài, cùng Bách Lý Thuật qua khất xảo tiết này.

          Lúc này màn đêm đã phủ xuống, bên trên là sáng ngời đủ loại ánh sáng, trên trời là đầy sao lóe lên trong bóng đêm, trong quang ảnh lay động, chen vai thích cánh, bóng người trùng điệp. Thời điểm ý thức Lâm Thanh Thời thanh tỉnh nhìn thấy liền là cảnh tượng như vậy, cảnh đêm xinh đẹp, cùng đám người bắt đầu khởi động ở trong cảnh đêm.

          Bách Lý Thuật nhìn Lâm Thanh Thời vừa mới còn thập phần hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, lúc này bỗng nhiên tiêu mất lời nói, hỏi: “Làm sao vậy?”

          Lâm Thanh Thời cúi đầu lộ ra một nụ cười ngây thơ, trong lời nói ngây thơ không thiếu, “Tiểu Thụ ca ca, muội đói bụng.”

          Bách Lý Thuật ngẩng đầu nhìn chỗ bán đồ chơi làm bằng đường cách đó không xa, cười thấu hiểu cười, nói với Bạch Án đang đẩy xe lăn: “Đi mua cho nàng một đồ chơi bằng đường đi.”

          Bạch Án nhìn nhìn đám người chen chúc, do dự một chút, “Vương gia, này…” Hắn nhìn thoáng qua tửu lâu san sát bên đường, cung kính hỏi: “Nếu không vương gia đi đến trong tửu lâu tĩnh tọa một lát trước đi, cô nương tính tình hoạt bát, tại đây người đến người đi, không có người chiếu cố sợ là không tốt.”

          Bạch Án nói mịt mờ, nhưng Bách Lý Thuật lại biết ý tứ ẩn hàm của hắn bất quá là vì lo lắng hắn – người bị liệt này sẽ xảy ra chuyện gì mà thôi.

          Ánh mắt Bách Lý Thuật tối sầm lại, khẩu khí cũng có chút vọt lên, “Nói ngươi đi ngươi phải đi, ở đâu ra nhiều chuyện như vậy?”

          Trong lòng Bạch Án biết chủ tử nhà mình thông minh, cũng bất quá là nhắc nhở cho hắn một chút mà thôi, dù sao ở trên chuyện của Lâm tiểu cô nương, chuyện chủ tử nhất thời phạm qua hồ đồ cũng không phải là không có tiền lệ. Bất quá, Bạch Án nghĩ đến ám vệ liên tục ở bên cạnh vương gia còn có võ công cao cường năng lực trác tuyệt, cảm thấy hơi định, “Là thuộc hạ hồ đồ, kính xin vương gia thứ tội.”

          Bách Lý Thuật cũng không phải là người vô tình, đối đãi người một nhà, thái độ của hắn vẫn tương đối khoan dung, huống chi hắn không thể đi được là sự thực không cần bàn cãi, cùng Bạch Án thật là không có liên quan quá lớn, nếu là bởi vì hắn nói hai câu liền trách cứ tại hắn, khó tránh quá thương tâm nô bộc trung tâm này.

          Tâm tình Bách Lý Thuật hòa hoãn xuống, sắc mặt cũng dễ nhìn hơn nhiều, khoát khoát tay nói với hắn: “Được rồi, đi thôi.”

          Bạch Án lĩnh mệnh rời đi, Bách Lý Thuật một mình ngồi ở trên xe lăn, bên cạnh là Lâm Thanh Thời đang hết nhìn đông tới nhìn tây, cùng người đi đường lui tới chen chúc.

          Không biết có phải bởi vì nguyên nhân tự mình một mình yên tĩnh ngồi ở trên đường ồn ào hay không, trong lòng Bách Lý Thuật đột nhiên có chút cảm giác nôn nóng, hắn nhíu nhíu mày, cho là chính mình suy nghĩ nhiều.

          “Đồ ngốc, đến đây, đừng để dòng người đẩy ra xa.” Bách Lý Thuật nhìn thân ảnh Lâm Thanh Thời cách chính mình càng ngày càng xa, nhíu lại mi kêu.

          Lâm Thanh Thời bị đám người lui tới đẩy đi vài bước, nghe được hắn gọi ứng một câu, nhanh chóng ngược dòng chen lấn trở lại.

          Bách Lý Thuật ngoắc làm cho nàng đi đến bên cạnh mình, làm cho nàng khom lưng sửa sang lại tóc mai có chút tán loạn cùng cổ áo cho nàng một chút, nhìn trên khuôn mặt còn non nớt của nàng bịt kín một tầng mê ly, không biết rõ suy nghĩ viễn vong đi nơi nào.

          Ngón tay đang sửa sang lại cho nàng của Bách Lý Thuật dừng lại một chút, nhéo nhéo gò má trắng nõn của nàng, “Lại đang suy nghĩ gì?”

          Lâm Thanh Thời xoay người lại, rũ xuống lông mi, trong đôi mắt là tâm tình cực kỳ phức tạp, chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh liền biến mất không hề có dấu vết.

          Lâm Thanh Thời đẩy ra tay hắn bóp đang hai gò má nàng, nhướng mày lên nói: “Không cho phép nhéo muội!”

          Tay Bách Lý Thuật lại duỗi đến, cười hỏi nàng: “Càng muốn nhéo, muội có thể như thế nào?” Thần sắc thập phần khiêu khích.

          Lúc trước Lâm Thanh Thời ở cùng với hắn cũng từng xuất hiện thời điểm thần trí thanh minh, nhưng đây chẳng qua là trong nháy mắt. Nàng vẫn là lần đầu tiên ở thời điểm ban đêm cùng hắn chung đụng, cũng là lần đầu tiên ở dưới tình huống thần trí thanh minh nhìn thấy một mặt như vậy của hắn.

          Lâm Thanh Thời rất nhanh liền kịp phản ứng, đưa tay đi nhéo mặt của hắn, nghĩ phải phản kích.

          Bách Lý Thuật vừa thấy nàng đưa tay đến, liền thập phần nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh khỏi, hắn dương dương đắc ý nhìn nàng, bộ dáng nàng tức giận trong dự liệu cũng không có xuất hiện, thay vào đó là thần sắc thập phần kinh khủng.

          Cảm giác chỉ là một cái chớp mắt, Bách Lý Thuật ở trong lòng ảo não mắng một câu, cùng đồ ngốc một chỗ ngây ngốc đã lâu quả nhiên sẽ biến ngốc, ngay cả tình cảnh hiện tại đều quên.

          Bách Lý Thuật ở lúc chính mình ngã xuống, trong nháy mắt đó liền hiểu là chuyện gì xảy ra, thời điểm hắn vừa mới tránh ra, động tác hơi lớn, bị dòng người lui tới đẩy lật xe lăn ra, lúc này rõ ràng biết là sao thế này, lại cũng chỉ có thể vô lực nhìn mình ngã xuống.

          Không biết có phải hay không bởi vì ở thời khắc nguy cấp, người bị thương tổn trong nháy mắt đó sẽ biết chuyện gì xảy ra kéo dài vô hạn, trong mắt hắn càng ngày càng u ám, đồ ngốc kia thường ngày trì độn thế nhưng động tác hết sức nhanh chóng lao đến, đệm ở dưới người hắn.

          Bách Lý Thuật chỉ cảm thấy đầu của mình cùng bả vai đụng phải xương cốt cũng không thập phần cứng rắn của nàng, xe lăn “bùm” ngã xuống đất, sau đó nghe được tiếng kêu gần như bén nhọn của nàng. Ý thức hỗn độn trong nháy mắt đó, hắn lại còn có thời gian nghĩ: Ngốc chết được, lần này nhất định đau muốn khóc.

          Thời gian hồi tưởng hình ảnh rối rắm trước mắt phảng phất như kéo dài, bỗng nhiên gần hơn, bỗng nhiên duỗi xa, hình ảnh mất trật tự trùng lặp hiện ở trước mặt hắn. Hắn giống như nhìn thấy cảnh tượng gì kỳ quái: người phụ nữ hấp hối, người đàn ông mang sâu đau đầy trong mắt, thế giới đỏ thẫm phủ lên giao thoa; đồng dao bi thương và réo rắt thảm thiết từng tiếng từng tiếng vọng ở bên tai, vòng đi vòng lại; người đàn ông cuồng tiếu cùng người phụ nữ khinh bỉ cùng với bộ dáng bọn họ cao cao tại thượng, làm hắn sinh lòng chán ghét.

          “A…” Tiếng khóc bén nhọn làm cho đầu người đau, Bách Lý Thuật lại chỉ cảm thấy giọng nói này tuyệt vời đến cực điểm.

          Người xung quanh dần dần tản ra, nơi bọn họ ngã xuống tạo thành một khu vực chân không.

          Mua đồ chơi làm bằng đường trở lại, Bạch Án chứng kiến cảnh tượng này tròng mắt muốn nứt, xông tới đem Bách Lý Thuật cùng xe lăn đỡ dậy, sau đó dìu Lâm Thanh Thời đứng lên.

          Lâm Thanh Thời liên tục rơi nước mắt, Bách Lý Thuật nghe tiếng khóc của nàng, đầu hỗn độn cuối cùng bắt đầu thanh minh, trong giọng nói của hắn mang theo run rẩy rõ ràng, làm người nghe trong lòng đau xót.

          “Bạch Án, đem… Đem A Thời cho ta! Cho ta!” Cuối cùng, trong giọng nói đã khống chế không nổi điên cuồng, ngay cả thần sắc cũng thay đổi rất dữ tợn.

          Bạch Án chưa bao giờ thấy qua bộ dáng chủ tử nhà mình thất thố như vậy, trong trí nhớ, liền ngay cả lúc mấy năm trước ngài ấy gẫy chân nghe thấy chuyện chính mình khả năng cả đời không thể đi lại, ngài ấy cũng không có từng như vậy. Ngài ấy vẫn luôn để cho người khác điên cuồng thất thố.

          Bạch Án không dám chần chờ, lập tức ôm ngang Lâm Thanh Thời lên, đưa đến trong ngực của hắn. Lúc trước Bạch Án đã kiểm tra thân thể của hắn, biết rõ hắn cũng không bị thương gì, bởi vậy trực tiếp đem Lâm Thanh Thời thả tới trên đùi hắn. Bách Lý Thuật tiếp nhận Lâm Thanh Thời trong tích tắc kia, Bạch Án chú ý tới thần sắc hắn vặn vẹo, cùng ánh mắt lạnh như băng rơi xuống trên hai tay hắn, đó là điên cuồng tham muốn giữ lấy của một người người đàn ông đối với một người phụ nữ, ngay cả người khác tình thế bất đắc dĩ sau đó đụng vào cũng không thể được dễ dàng tha thứ.

          Trong nội tâm Bạch Án run lên, không hiểu vì cái gì thời gian không quá nửa chung trà, chủ tử nhà mình cũng đã thay đổi cả người. Hắn cơ hồ là nhìn chủ tử nhà mình lớn lên, biết rõ bản tính hắn, hắn tỉnh táo điên cuồng, trên người không thích bị đè nén, dùng tư thái ngạo nghễ, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm hành hạ tất cả những người đắc tội hắn, mà bây giờ, đè nén vẫn ở đây, trong ánh mắt lạnh như băng, tàn nhẫn càng sâu hơn lúc trước, làm hắn – nô tài hàng năm ở bên cạnh hắn – đều không dám nhìn thẳng. Để cho người kinh hoàng khiếp sợ chính là nóng bỏng trong mắt hắn, cái loại tuyệt vọng cùng điên cuồng đó muốn đem tất cả mọi người cùng nhau kéo vào vực sâu, giống như thực chất, làm người bất an.

          Lâm Thanh Thời vẫn đang khóc, trong mắt Bách Lý Thuật thâm trầm cùng khói mù nhưng dần dần tản đi, giọng nói của hắn thật sự là ôn nhu đến cực hạn, dè dặt, thái độ so với đối đãi trẻ vừa sinh ra yếu ớt còn thận trọng cẩn thận hơn.

          “A Thời, đừng khóc, nói cho Đại Thụ ca ca muội đau ở đâu?” Lúc nói lời này, trong mắt của hắn tràn đầy thương tiếc.

          Lâm Thanh Thời nức nở nghẹn ngào khóc thút thít, “Đau, đau, Tiểu Thụ ca ca… Nấc…”

          Nói nửa ngày, cũng nói không nên lời đến tột cùng là đau ở đâu.

          Bách Lý Thuật giống như là nghĩ tới điều gì, ngẩng đầu nói với Bạch Án đang cung kính đứng ở một bên: “Đem người phụ cận kêu đến, đưa chúng ta hồi phủ, ngươi nhanh đi đến trong cung mời Chu thái y.”

          Bạch Án phát hiện, ánh mắt nhu hòa vừa mới nhìn Lâm Thanh Thời của chủ tử, khi ngẩng đầu lên trong nháy mắt đó, ánh mắt một lần nữa bắt đầu lạnh lùng, có thể so với hàn băng.

          Bạch Án không dám trì hoãn, nhanh chóng thả ra tín hiệu thường ngày dùng để liên lạc, đem người một nhà xung quanh đều tụ hợp đến.

          Lúc này đám người vừa mới còn vây quanh ở một vòng thấy hai người không có việc gì đã tản đi, dòng người mới thay thế dòng người cũ, rất nhanh, mười mấy người liền vọt tới trước mắt Bách Lý Thuật.

          Lúc này, Lâm Thanh Thời được Bách Lý Thuật trấn an đã dần dần an phận xuống, Bách Lý Thuật ôn nhu vỗ nhẹ bả vai của nàng, hình ảnh thập phần ấm áp hài hòa.

          Chẳng qua là khi ánh mắt Bách Lý Thuật rời đi Lâm Thanh Thời, cái loại bầu không khí yên tĩnh xa xăm ấm áp đó liền không còn sót lại chút gì. Hắn giống như là ác quỷ từ trong vực sâu bò ra tới, phun ra hơi thở đều mang theo mùi máu tanh lạnh như băng.

          “Mau mau đưa ta trở về.”

          Binh chia làm hai đường, Bách Lý Thuật mang theo Lâm Thanh Thời ở dưới  sự hộ tống của thuộc hạ sau đó trở lại vương phủ, mà Bạch Án là cầm lấy bài tử của hắn vào cung thỉnh thái y.

          Sau khi thái y liền chẩn xong, Bách Lý Thuật nhìn cô nương nằm ở trên giường của hắn ngủ hôn mê, thoáng cái mắt nhiễm lên nhu hòa.

          Ai có thể nghĩ tới đâu? Rõ ràng là người đã chết đi, lại trở lại vài năm trước – – trở lại lúc hết thảy cũng còn chưa bắt đầu.

          Bách Lý Thuật một tay che mặt, điên cuồng cười to, trong mắt u ám thật sâu giống như là năm ngón tay không thấy đêm tối đen nhánh, có thể đem hết thảy thôn tính chôn cùng.

          Không biết rõ qua bao lâu, hắn ngừng tiếng cười điên cuồng, sít sao bắt lấy tay mềm mại của Lâm Thanh Thời, nếu không phải Lâm Thanh Thời đã uống thuốc, lúc này sớm đã bị hắn làm tỉnh.

          Hắn ôn nhu mà kiên định thì thầm, lập lời thề suốt đời: “A Thời, lúc này đây, huynh nhất định sẽ bảo vệ muội thật tốt.”

          Không đến khi mất đi, vĩnh viễn cũng không biết nàng có bao nhiêu trọng yếu. Cho dù nàng chỉ là đi trước hắn trong chốc lát, hắn cũng không thể tiếp nhận nàng sẽ chết ở trước mắt hắn, này là sự bất lực của hắn.

          Hắn vẫn còn nhớ, lúc sắp chết, chưa đến một khắc, hắn cũng đã nhớ lại thời gian hai mươi năm đã qua. Mà trong thời gian hai mươi năm này, địa vị của đồ ngốc chiếm trong sinh mệnh của hắn rất quan trọng, phảng phất trong nháy mắt từ cô gái xinh đẹp biến thành tiểu cô nương nhu thuận có hiểu biết trước đây, sau đó lại bỗng nhiên lớn lên.

          Lúc nhỏ, nàng còn là một đứa trẻ thập phần thông minh, đặc biệt làm cho người ta yêu thích.

          Về sau nàng ngốc rồi, lúc đầu còn may, chờ thời điểm lớn hơn chút nữa, nàng dần dần thay đổi không giống cùng bạn cùng lứa tuổi, chênh lệch trong đó cũng liền hiện ra. Nhưng đây là người hắn từ nhỏ nhận định, cho dù là ngốc rồi cũng phải là của hắn. Hắn người này, nhận định gì đó, hoặc là đạt được, hoặc là hủy diệt. Hắn không muốn hủy diệt nàng, cho nên nàng nhất định phải là của hắn.

          Lại về sau, hắn bị thương chân, bọn họ là đồng bệnh tương liên. Tại thời gian kia, hắn ngược lại cảm thấy nàng ngốc rồi cũng không có gì không tốt, nàng ngốc rồi, liền sẽ không biết một người mất đi hai chân đến tột cùng đại biểu cho cái gì, cũng sẽ không ghét bỏ hắn. Hai người bọn họ ai cũng không chê ai, ngược lại vừa vặn.

          Về sau, hắn chữa hết chân.

          Về sau, bọn họ thành thân.

          Thời gian qua quá nhanh, đợi đến bọn họ thành thân sau, tất cả bất hạnh tựa hồ cũng hội tụ đến cùng nhau, đầu tiên là mất con, lại là cả đời vô sinh, sau đó là áp lực đến từ mẫu phi, về sau là thế lực xây dựng vài chục năm không thể ngăn cản khuynh sụt, cuối cùng là hình ảnh nàng chết ở trước mặt hắn.

          Nháy mắt kia, hắn đau không thở nổi, căn bản phân không rõ là dao găm đâm rách lồng ngực mang đến đau nhức, hay là trong lòng đau nhức, hắn chỉ biết là, hết thảy đều muốn kết thúc.

          Kết thúc, rất tốt, trên đường hoàng tuyền bọn họ đều không cần cô đơn.

          Chỉ là, cuối cùng không cam lòng.

          Thật không nghĩ đến, sau một cái hô hấp, hắn nghe được một loại giọng nói tự nhiên, cái giọng nói tuyệt vời kia làm hắn tan nát cõi lòng, mặc dù trên thực tế, đây chẳng qua là đồ ngốc thập phần không cần hình tượng khóc thét mà thôi.

          Vô luận là nhiều năm trước kia, hay là nhiều năm sau, nàng đều như vậy, lúc nào cũng ngây ngốc.

          Mặc kệ như thế nào, hắn, trở lại.

          Lúc này đây, hắn sẽ cố gắng che chở nàng.

Tác giả:

Lang thang giữa mờ mịt vô vọng...

Một suy nghĩ 2 thoughts on “Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 104

Bình luận về bài viết này