Đăng trong Nữ phụ trở về - Sophomoregirl

Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 152

Chương 152

          Edit- beta: Lengkeng_Sophie

          Chu Dẫn Hoàn nói dứt lời xong là trầm mặc rất lâu, một người đứng ở nơi đó tình thế bắt buộc, một người khác cho dù là nằm ở trên giường không chiếm bất kỳ ưu thế nào, cũng không muốn đơn giản chịu thua.

          Ngạc nhiên trong lòng Bão Nguyệt đã lắng xuống, người đàn ông này nói ra tên của hắn quả thật làm cho hắn cảm thấy trở tay không kịp, lời nói tựa như chế giễu tựa như châm biếm cũng làm hắn tức giận dâng trào, nhưng ngay sau một khắc, hắn liền nhận thức rõ ràng thực tế lúc này – – người khác là dao thớt, ta là cá thịt, không phải do hắn phản kháng.

          Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.

          Bão Nguyệt tỉnh táo lại xong liền nhanh chóng bắt đầu phân tích cục diện trước mắt này, tự hỏi như thế nào vì chính mình tranh thủ phần thắng lớn nhất.

          Một hồi lâu, Bão Nguyệt gật gật đầu, xem như tiếp nhận “đề nghị.” của Chu Dẫn Hoàn

          “Nói một chút coi.” Bão Nguyệt vừa mở miệng, đã cảm thấy cổ họng đau đớn không thôi, mà giọng nói phát ra giống như đá vụn ma sát, khàn khàn khó nghe, giống như là người sắp chết đang dặn dò lần cuối cùng, tràn đầy cảm giác vô lực.

          Bão Nguyệt đối với lần này sớm có dự liệu, bởi vậy chỉ là nhíu mày, liền nói tiếp: “Ngươi biết ta là ai, ta lại còn không biết thân phận của ngươi, như thế, khó tránh quá không công bằng. Sao ta xác định được ngươi sẽ thực hiện đúng cái gọi là giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn chứ?”

          Chu Dẫn Hoàn giật giật đuôi lông mày khó thể nhận ra, cảm thấy thiếu niên trước mặt này thật sự là tỉnh táo cực kỳ, cũng đủ lý trí, không chút nào thua kém chính mình năm đó.

          Nghĩ như vậy, sau khi đồng bệnh tương liên, Chu Dẫn Hoàn không khỏi đối với thiếu niên có hai phần thưởng thức ý.

          Sau khi giúp kiểm tra thân thể hắn xong, thật sự biết rõ tình huống của thiếu niên này, Chu Dẫn Hoàn cũng đã nghĩ đến có thể lợi dụng thiếu niên này đi báo thù năm đó. Chu Dẫn Hoàn không cho rằng Bão Nguyệt sẽ cự tuyệt chính mình, dù sao, khi có cơ hội có thể sống sót thật tốt, ai sẽ tuyển chọn tử vong đâu?

          Chu Dẫn Hoàn hiểu rất rõ loại tâm lý này, ông ta đối mặt không phải là Bão Nguyệt, mà là chính mình năm đó. Ông ta lòng tin mười phần, dựa vào sự hiểu biết của mình, có thể thoải mái đánh bại thiếu niên trước mặt.

          “Ta họ Chu, Chu Dẫn Hoàn, có lẽ ngươi cũng có thể gọi ta là Chu Du Chi.” Chu Dẫn Hoàn khẽ mỉm cười, báo ra tên của mình.

          “Chu Du Chi?” Bão Nguyệt đánh giá người trước mặt, rồi sau đó phát ra một tiếng giễu cợt, “Gần đây thành lập võ lâm minh chủ, lúc này người đứng ở trước mặt ta – kẻ ma giáo này, nói phải giúp ta, tình cảnh này thật đúng là… có chút tức cười.”

          Bão Nguyệt là thiếu giáo chủ ma giáo, tự nhiên đối với nhiều tin tức trên giang hồ vô cùng rõ như bàn tay. Vừa mới nghe tới cái tên Chu Du Chi này, hắn liền biết rõ thân phận người trước mặt.

          Chu Dẫn Hoàn không thèm để ý chút nào tới nghi vấn của Bão Nguyệt, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Ai có thể nghĩ đến minh chủ của võ lâm minh lấy loại bỏ ma giáo làm nhiệm vụ của mình sẽ giúp kẻ thù của chính mình đâu?”

          Ánh mắt của ông ta quá mức thản nhiên, trong mắt hết thảy đều là tự tin mọi thứ đều ở tay ta.

          Bão Nguyệt trong nháy mắt hiểu ý tứ của ông ta, con mắt khẽ sáng ngời.

          Đúng vậy, chính là bởi vì thân phận của hắn khác lạ cùng đối lập, ai có thể nghĩ tới trợ giúp hắn sẽ là kẻ mà mọi người đều biết “kẻ địch” đâu. Nơi này trong phạm vi quân địch, đối với hắn hiện tại mà nói mới là chỗ an toàn nhất.

          Chu Dẫn Hoàn gặp hắn hiểu được ý của mình, nói thẳng: “Ta có thể bảo đảm ngươi tạm thời an toàn, để báo đáp lại, ngươi chỉ cần đem Hạc Dịch Thiên giao cho ta là được.”

          Nghe được cái tên Hạc Dịch Thiên này, Bão Nguyệt mặt mày trầm xuống, kết cục hiện thời của hắn, không thể bỏ qua công lao của Hạc Dịch Thiên, lúc này nghe Chu Dẫn Hoàn nhắc tới ông ta, trong lòng Bão Nguyệt hận ngút trời.

          “Ngươi làm sao sẽ biết rõ Hạc Dịch Thiên?”

          “Không cần quản nhiều như vậy, chỉ cần đem hắn giao cho ta liền thành. Chuyện này tại ngươi không có hại, dù sao các ngươi coi như là kẻ thù không phải sao?”

          Chu Dẫn Hoàn nói không một chút sai, Bão Nguyệt trầm tư một chút, liền đáp ứng.

          “Chỉ là, hiện thời tình huống của ta… cùng phế nhân cũng không có cái gì khác biệt, như thế nào có thể đem Hạc Dịch Thiên kia giao cho ngươi.” Bão Nguyệt giống như là tự giễu, ánh mắt lại âm thầm quan sát Chu Dẫn Hoàn phản ứng.

          Chu Dẫn Hoàn lộ ra một nụ cười thần bí, “Nếu ta đã đề cái yêu cầu này, liền đại biểu ta tin tưởng ngươi có thể làm được.”

          “Vậy ta chỉ sợ phải cô phụ tín nhiệm của ngươi.” Bão Nguyệt làm như thẫn thờ thở dài một hơi.

          Lúc này trong lòng Bão Nguyệt thật đúng là không cho rằng chính mình có thể đem Hạc Dịch Thiên kia giao cho hắn, đừng nói là chuyện Hạc Dịch Thiên, hắn có thể một lần nữa trở lại ma giáo hay không đều là một vấn đề. Một tên phế nhân, ở ma giáo là sống không nổi.

          Chu Dẫn Hoàn cũng không có tâm tư an ủi Bão Nguyệt, ông ta cùng Bão Nguyệt nói chuyện với nhau bất quá là vì giao dịch mà thôi. An ủi hắn? Chu Dẫn Hoàn tự nhận không có ý tốt như vậy.

          “Không cần vọng tưởng động tính toán cái gì, an tâm ngây ngốc, lại hai ngày nữa, ngươi cũng biết đáp án.” Chu Dẫn Hoàn như cảnh cáo một câu, lại nói: “Ta sẽ cho người giúp ngươi chữa trị ngoại thương.” Nói xong những thứ này, Chu Dẫn Hoàn xoay người chạy ra ngoài.

          Mặt Bão Nguyệt không chút thay đổi gật đầu, xoay đầu vào bên trong, đợi đến lúc Chu Dẫn Hoàn đi tới cửa, lại nghe Bão Nguyệt dùng giọng nói khàn khàn cúi đầu hỏi một câu: “Ngày hôm qua dẫn ta trở lại… Nàng là ai?”

          Chu Dẫn Hoàn rũ mắt xuống, im lặng chỉ chốc lát, rồi sau đó ngẩng đầu lên nhìn qua bầu trời bao la xanh biếc như được gột rửa, đầu cũng không quay lại nói: “Nàng gọi Tinh nhi, Chu Tinh Nhi, là nữ nhi của ta.”

          Trong phòng Bão Nguyệt nhìn màn tơ màu xanh trên đỉnh đầu, lặng yên niệm mấy lần cái tên đó – –

          “Tinh nhi, Tinh nhi…”

          Chu Dẫn Hoàn đã rời đi, trong phòng yên tĩnh chỉ có Bão Nguyệt nhắm mắt lại, đôi môi khẽ rung động, giống như là đang nhớ tới cái tên ngay cả chính mình cũng không biết vì sao phải nhớ tới – –

          “Tinh nhi, Tinh nhi…”

          Một lần lại một lần, giống như từ chỗ suy yếu nhất hắn có thể đạt được lực lượng vô hạn.

          Nhớ tới nhớ tới, phảng phất thật sự có một cổ lực lượng từ trong thân thể tản nhẹ ra, rất nhỏ, nhè nhẹ từng sợi, thấm vào ở trong kinh mạch bị tổn hại của hắn, lưu động ở trong thân thể khô khốc nội lực của hắn, đổ vào từng chút từng chút gia tốc nhảy lên trái tim hắn, mang đến cho hắn sức sống cùng sức sống.

          Một hồi lâu, Bão Nguyệt vừa mừng vừa sợ mở hai mắt ra, cơ hồ muốn gào thét – –

          “Không là ảo giác, nguyên lai không là ảo giác!”

          Giọng nói hắn khàn khàn vang vọng ở trong không gian yên tĩnh, mang theo mừng rỡ khó có thể tự đè nén.

          Một cỗ nội lực hơi yếu ở vùng đan điền của hắn từ từ dâng lên, chuyện này đối với Bão Nguyệt vốn là nội lực bị phế mà nói không khác là mừng rỡ ngạc nhiên quá lớn.

          Ở chỗ tuyệt cảnh, lại gặp sinh lộ.

          Bão Nguyệt đột nhiên nhớ tới chính mình từ đầu năm bắt đầu liên tục khó có thể tinh tiến võ công.

          Hắn tu luyện là Hồi Nguyên công mà chỉ có giáo lịch thay mặt giáo chủ mới có thể tu luyện, nhờ sự giúp đỡ phụ thân hắn là giáo chủ, hắn mới có cơ hội sớm tu luyện võ công này. Thời điểm bắt đầu tu luyện Hồi Nguyên công hắn có thể nói là ngày tiến ngàn dặm, ngay cả phụ thân của hắn đều khen hắn là kỳ tài hiếm thấy luyện võ, nhưng từ đầu năm nay thời điểm, hắn đã bắt đầu tu luyện tới tầng thứ năm Hồi Nguyên công dừng bước không tiến. Hắn thử rất nhiều cách cũng không có được, phụ thân của hắn cũng chỉ luyện đến tầng thứ năm, cũng không thể đột phá, bởi vậy không cho hắn được bao nhiêu ý kiến.

          Hồi Nguyên công là ma huấn trong tam đại thánh vật, là kế nhiệm giáo chủ nhất định phải tu luyện. Nhưng không có giáo chủ đời nào sẽ đơn độc tu luyện công pháp này, bọn họ đều là luyện tập tượng trưng, để ngồi vững vàng ngôi vị giáo chủ mà thôi. Nguyên nhân bởi vì cho tới bây giờ, ngoại trừ người sáng tạo ra Hồi Nguyên công, không có người nào đột phá qua tầng thứ năm. Phụ thân mới đầu nói hắn luyện mục đích cũng là nhìn hắn tuổi còn nhỏ, sớm ngày học được Hồi Nguyên công, có thể đem toàn bộ tâm thần đều đặt trong các võ công khác.

          Công pháp võ công tinh diệu của ma giáo không biết có bao nhiêu, chỉ có thể luyện đến tầng thứ năm Hồi Nguyên công mặc dù cũng coi là lợi hại, nhưng ở một đống lớn sách quý có thể luyện tập, Hồi Nguyên công thật sự là không tính là cái gì.

          Đến bây giờ, Bão Nguyệt mới hiểu được vì sao kế nhiệm giáo chủ cũng khó khăn để đột phá tầng thứ năm.

          Câu đầu tiên của trang đầu tiên Hồi Nguyên công “Trước phá sau lập, mới là hồi nguyên.”

          Một câu này cũng không khó giải, chắc hẳn cũng không phải là không có người ý thức được, ma giáo lịch đại có thể leo lên ngôi vị giáo chủ, thiên phú ở võ học đều vượt xa người thường, nhưng nguyện ý cam lòng phế đi nửa đời sở học của chính mình để đột phá Hồi Nguyên công cơ hồ không có.

          Ai nguyện ý phá hủy võ công của chính mình khổ luyện, đem chính mình đặt trong phần hiểm cảnh đi cầu một cái khả năng mong manh kia chứ?

          Bão Nguyệt không khỏi cảm thán giáo chủ đầu tiên nhìn xa trông rộng, ở những ngày đầu tiên mới lập giáo liền định ra quy củ – – người thống lĩnh ma giáo, nhất định luyện Hồi Nguyên công. Thời điểm ông ta từ lúc định ra quy củ này, liền để lại một đường sống cho tất cả người kế nhiệm – – cho dù là bị vứt đi tính mạng, chỉ cần còn hơi thở cuối cùng, liền có thể ngóc đầu trở lại.

          Nguy hiểm thật!

          Thật sự là nguy hiểm thật!

          May mắn chính mình ngày hôm qua đánh cuộc một phen!

          Bão Nguyệt cảm thụ được trong cơ thể dần dần bắt đầu hướng đan điền tụ tập sức mạnh, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ nhàn nhạt cảm kích, không nhiều lắm, nhưng là hắn lần đầu tiên lòng mang cảm kích với cái thế gian này.

          Cô bé bị hắn giễu cợt là cô nương ngốc kia, cho hắn một mạng sống mới.

          “Tinh nhi…”

          Ngữ điệu Bão Nguyệt không khỏi mềm mại xuống.

          Mà đối tượng Bão Nguyệt lòng mang cảm kích lúc này đã đến Mao phủ.

          “Nguyên Bảo ngoan ngoãn, đến uống thuốc, uống xong thuốc nương tự mình xuống bếp làm thức ăn ngon cho con!” Mao phu nhân bưng chén, giơ cái muỗng, ôn nhu dụ dụ dỗ Mao Nguyên Bảo sắc mặt tái nhợt uống thuốc.

          “Hừ! Không uống!” Nguyên Bảo uốn thân thể một cái, cả người ốm yếu, một chút tinh thần cũng không có, nhưng vẫn là kiên quyết tránh được muỗng thuốc đưa tới bên miệng, không chịu dễ dàng khuất phục tại thuốc Đông y này ~

          Lâm Thanh Thời vừa vào cửa liền thấy được cảnh này, không khỏi bị tiểu bộ dáng kiêu ngạo của Nguyên Bảo làm cho tức cười. Nguyên Bảo lúc này ngẩng đầu, vươn cổ, trên mặt còn kém viết mấy chữ “ta không muốn uống thuốc”, hiển nhiên là một đứa trẻ bản tính ngang bướng, ngã bệnh cũng làm ầm ĩ không kém.

          Mao Nguyên Bảo nghe được tiếng cười lập tức mất hứng vặn chặt lông mày nhỏ, nổi giận đùng đùng trừng nhìn về phía người cười cợt nó, lại chợt phát hiện đó là Lâm Thanh Thời, con mắt lập tức liền sáng.

          “Thanh Nhi tỷ tỷ!”

          Khi Nguyên Bảo kêu lên, Mao phu nhân cũng phát hiện Lâm Thanh Thời đến, để xuống chén muỗng, cười tủm tỉm vẫy tay về phía nàng: “Ơ, tới rồi!”

          Lâm Thanh Thời cười gật gật đầu, “Mao bá mẫu.”

          Mao phu nhân ở trước mặt người ngoài từ trước đến nay đều là ôn nhu hào phóng, đứng dậy kéo qua nàng, bộ dáng thập phần thân mật, “Nguyên Bảo ở nhà bị bệnh hai ngày, sớm liền nghĩ muốn đi tìm con chơi, nhưng liên tục không có khỏe hẳn, bá mẫu phải kêu người nói con đến, không có làm trễ nãi con đi?”

          Lâm Thanh Thời nói: “Sao có thể chứ? Hai ngày này Nguyên Bảo không có tới, con còn kỳ quái đâu, chỉ là không biết muội ấy ngã bệnh.” Quay đầu nói với Nguyên Bảo: “Nguyên Bảo hiện tại cảm giác như thế nào?”

          Đã nghỉ trong nhà hai ngày, Mao Nguyên Bảo mặc dù thoạt nhìn không khỏe lắm, nhưng lại cũng không có bao nhiêu vấn đề, lúc này chớp hai con mắt to, đáng thương nói: “Thật khó chịu…”

          Lâm Thanh Thời nhìn hắn mệt mỏi, thập phần lo âu hỏi: “Sinh bệnh gì?”

          Mao phu nhân nói: “Phong hàn, liên tục sốt nhẹ, bây giờ vẫn sốt một chút. lúc con tới, bá mẫu đang đút nó uống thuốc, đứa nhỏ này từ nhỏ liền không thích uống thuốc.”

          Mao phu nhân thoạt nhìn tương đối thích Lâm Thanh Thời, không khỏi nhiều lời hai câu, không chút nào ý thức được cô bé trước mặt này chỉ so với con nhà mình lớn một tuổi mà thôi.

          Mao Nguyên Bảo nghe được mẫu thân “nói xấu”, không khỏi làm nũng, la ầm lên: “Nương ~ “

          Mao phu nhân lập tức nở nụ cười, nói với Lâm Thanh Thời: “Này còn ngượng ngùng! Vì không uống thuốc nhưng là khóc lóc om sòm dùng mánh lới không gì làm không được, lúc này ngược lại biết ngượng ngùng sao.”

          Gương mặt Mao Nguyên Bảo vốn đang có chút tái nhợt lập tức hồng, đối với lời vạch trần của mẫu thân mình bĩu môi trợn mắt nhìn, như con mèo xù lông.

          Mao phu nhân thưởng thức đủ bộ dáng xấu hổ của con nhà mình rồi, hào phóng bày tỏ có thể buông tha hắn, nói với Lâm Thanh Thời: “Bá mẫu ở chỗ này, chắc hẳn hai người các con cũng không thoải mái, ta liền đem Nguyên Bảo nhà chúng ta trả cho con a!”

          Lâm Thanh Thời giữ bà lại, bày tỏ không có gì đáng ngại.

          Mà Mao phu nhân một lòng muốn tạo cơ hội cho con nhà mình, chỉ thuốc chén vừa mới đút dở nói: “Con phải nhớ giám sát nó uống thuốc, ta liền rời đi trước.”

          Nói xong cũng kêu hai nha hoàn trong phòng hấp tấp rời đi.

          Mọi người đi, Mao Nguyên Bảo lập tức muốn nhảy xuống giường, lại bị Lâm Thanh Thời ngăn trở.

          Lâm Thanh Thời bưng chén thuốc qua, thử một chút nhiệt độ, cảm thấy nhiệt độ vừa vặn, liền đưa chén cho Nguyên Bảo, “Mau, uống thuốc.”

          Nguyên Bảo không có nhận chén, đáng thương nhìn nàng, mở miệng cũng không phải cự tuyệt uống thuốc, mà là ủy khuất nói: “Tỷ vì cái gì không đút cho đệ? Nương đều đút cho đệ…”

          Lâm Thanh Thời lập tức cứng đờ, trong lòng tự nhủ ta chẳng lẽ thoạt nhìn giống như mẹ muội vậy sao? (╯‵□′ )╯︵┻━┻

          Mà ngoài cửa đang nhìn lén, Mao phu nhân suýt nữa không muốn để ý hình tượng hoan hô một tiếng: Nhi tử, làm giỏi lắm!

Tác giả:

Lang thang giữa mờ mịt vô vọng...

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 152

Bình luận về bài viết này