Đăng trong Nữ phụ trở về - Sophomoregirl

Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 153

          Chương 153

          Edit- beta: Lengkeng_Sophie

          Đối mặt với bộ dáng ủy khuất, vẫn còn ở mang bệnh của Nguyên Bảo, Lâm Thanh Thời vô lực chống đỡ, bưng chén lên thuốc, bắt đầu đút từng muỗng từng muỗng.

          Nguyên Bảo khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoan ngoãn mở rộng miệng, từng miếng từng miếng nuốt xuống nước thuốc đắng, trên mặt vẻ mặt đau khổ hề hề, ánh mắt lại sáng long lanh.

          Hai người một người đút một người uống, thoạt nhìn phá lệ hài hòa ấm áp.

          Ở ngoài cửa thấy một màn như vậy, Mao phu nhân trong lòng mềm nhũn, lau khóe mắt ướt át một cái, không thể không cảm thán một câu con trai trưởng thành, vì ý nguyện mà rất nhẫn nại.

          Bất quá, cảm tính cũng chỉ là như vậy trong nháy mắt, nghĩ đến con mình cư nhiên như thế đối đãi khác biệt với mẹ già lao tâm lao lực, cơn giận dỗi của Mao phu nhân trong nháy mắt liền bắt đầu phát tác!

          Nhưng bộ dáng đáng thương của Nguyên Bảo cũng thực làm cho lòng người đau.

          Hừ! Xem ở chuyện mi ngã bệnh, hôm nay liền tạm thời bỏ qua mi!

          Mao phu nhân vừa liếc nhìn tình cảnh ấm áp trong phòng, vung tay lên, mang theo bọn nha hoàn hấp tấp rời đi.

          Nhỏ thì bà không có cách nào tính sổ, già thì ba quyết không thể đơn giản buông tha!

          Lúc này đây nếu không phải là họ Mao làm bừa, tiểu Nguyên Bảo làm sao sẽ ngã bệnh!?

          Nghĩ đến đây, cơn tức của Mao phu nhân “vọt” lên, cuối cùng từ trong lo lắng vì con trai bị bệnh phục hồi tinh thần lại, bà cảm thấy nhất định phải tính sổ với Mao Ngọc Hải Mao đại lão gia vì đã làm hại Nguyên Bảo ngã bệnh!

          Sau khi bình lui gì đó, Mao phu nhân ngồi ở trên ghế, bắt đầu hai phe “hội đàm”, trọng điểm trần thuật khuyết điểm không thể tha thứ của Mao đại lão gia tại sự kiện lần này.

          Đối mặt nhà mình phu nhân đến chỉ trích, Mao Ngọc Hải cũng tức ngực cùng ủy khuất muốn chết.

          “Ông nói một chút, không có việc gì tại sao phải cho Nguyên Bảo mặc nam trang?” Mao phu nhân nhíu lại lông mày hỏi.

          “Ta cũng là vì tốt cho Nguyên Bảo!” Mặt Mao Ngọc Hải tràn đầy ủy khuất.

          “Vì tốt cho nó? Ông đây là đang hại nó! Khi Nguyên Bảo năm tuổi ông cũng nói là vì tốt cho nó, kết quả đâu?” Nghĩ đến con đường mạng sống của con nhà mình nhấp nhô, Mao phu nhân chợt cảm thấy đau lòng như cắt.

          Mao Ngọc Hải bị Mao phu nhân làm nghẹn họng, hiển nhiên cũng nghĩ đến hành trình “làm cho thẳng” lần trước kia bị bóp chết trong trứng nước.

          Mặc dù bởi vì đạo sĩ kia phê mệnh cho Nguyên Bảo, Nguyên Bảo từ trong tã lót chính là bị xem như bé gái mà giáo dưỡng, nhưng Mao Ngọc Hải đối với lời nói của đạo sĩ kia kỳ thật vẫn luôn không quá tin tưởng, hết lần này tới lần khác Mao phu nhân lo lắng mạng nhỏ của Nguyên Bảo, thà rằng tin là có, kiên trì nhất định phải đem Nguyên Bảo xem như bé gái nuôi đến trưởng thành mới thôi.

          Mao Ngọc Hải dưới gối chỉ có Nguyên Bảo – một đứa con trai này, Mao phu nhân về sau liên tục không có sinh tiếp nữa, ông cũng không có dự định nạp thiếp, cho nên tương lai sản nghiệp của Mao gia nhất định là do Nguyên Bảo thừa kế.

          Nhưng điều kiện là Mao Nguyên Bảo là đứa bé trai có năng lực thừa kế, hiện thời Mao Nguyên Bảo bị nuôi dạy như bé gái, vậy thì tương đương với là sinh trưởng ở trong đống son phấn, cho dù trưởng thành, cũng có thể trở thành một hoàn khố yếu đuối, không có năng lực.

          Khôn khéo như Mao Ngọc Hải sao có thể nhẫn nhịn được tình huống như thế phát sinh?

          Cho nên sau khi Mao Nguyên Bảo dần dần lớn lên, Mao Ngọc Hải không chỉ một lần cùng hắn truyền thụ con là bé trai, con nên như thế nào như thế nào, mọi việc như thế.

          Ở dưới mí mắt Mao phu nhân, Mao Ngọc Hải vẫn có chỗ thu liễm, Mao phu nhân gặp Nguyên Bảo liên tục bình an cũng liền đối với chuyện Mao đại lão gia “bằng mặt không bằng lòng” mở một con mắt, nhắm một con mắt.

          Cho đến khi Mao Nguyên Bảo năm tuổi năm ấy, Mao phu nhân về nhà mẹ đẻ mấy ngày, Mao Ngọc Hải liền mượn cơ hội này cho Nguyên Bảo lần đầu tiên đổi lại trang phục bé trai, mang theo nó đến bên trong cửa hàng bốn phía dò xét, gặp người liền nói này là con trai mình.

          Mao Ngọc Hải nhiều năm như vậy trong lòng cũng là nghẹn một ngụm khí, liền nghĩ chứng minh với phu nhân của mình, đám đạo sĩ kia miệng đầy mê sảng, căn bản là không thể tin!

          Nhưng sự tình hết lần này tới lần khác rất tà ám.

          Ngày thứ ba, Mao Nguyên Bảo sốt nhẹ không ngừng, Mao Ngọc Hải thỉnh nhiều đại phu đến xem, đều nói không có gì vấn đề lớn, nhưng bệnh của Nguyên Bảo chính là không thấy khá.

          Từ nhà mẹ đẻ trở lại, Mao phu nhân vừa nhìn chính mình bất quá ly khai mấy ngày, đứa trẻ liền bị lăn qua lăn lại mất nửa cái mạng, vậy sao nhẫn nỗi? Tại chỗ liền không để ý hình tượng vung tay khởi tội, rất có ý tứ muốn dẫn đứa trẻ về nhà mẹ đẻ, nếu không phải lúc ấy Nguyên Bảo vẫn còn đang mang bệnh, có lẽ việc này liền trở thành sự thật.

          Chuyện lần đó Mao Ngọc Hải cũng là khắc sâu ấn tượng, Nguyên Bảo bị bệnh nửa tháng không nói, ước chừng nửa năm, ông ta cũng không sờ đến bên cạnh Mao phu nhân! Nửa thành Giang Lăng cũng biết Mao Ngọc Hải tưởng nhi tử muốn điên rồi, đem nữ nhi thành bé trai mang đi ra ngoài khoe khoang! t^t

          Nhắc tới việc này Mao Ngọc Hải cũng là một bụng ủy khuất cùng bực tức, bất quá nhìn sắc mặt phu nhân nhà mình càng thêm khó coi, Mao Ngọc Hải chỉ đành phải đem tâm tình đè xuống, dè dặt nói: “Nguyên Bảo dù sao cũng là đứa bé trai, liên tục như vậy cuối cùng không phải là chuyện hay a!” Vừa nói được mở đầu xong, Mao Ngọc Hải tựa hồ tìm được sức lực, “Hơn nữa, sự tình lần trước đều đi qua lâu như vậy, ta suy nghĩ lần này có lẽ có khả năng chuyển biến tốt thì sao? Dù sao, không phải là không có chuyện ngẫu nhiên? Lần trước, Nguyên Bảo ngã bệnh có lẽ chỉ là trùng hợp thì sao?”

          Mao phu nhân liếc ông ta một cái, cười lạnh nói: “Trùng hợp? Lần trước là trùng hợp, vậy lần này thì sao? Cũng là trùng hợp?”

          Mao Ngọc Hải vuốt mũi, chột dạ.

          Mao phu nhân nhìn Mao đại lão gia mặc dù không nói, nhưng trong mắt rõ ràng viết mấy chữ “có lẽ vậy”, vỗ bàn một cái, nổi giận đùng đùng nói: “Mao Ngọc Hải! Đem những tâm tư không nên có kia đều thu lại, ông tiếp tục như vậy Nguyên Bảo sớm muộn có một ngày sẽ chết trong tay ông! Đó là núm thịt ta mười tháng hoài thai rớt xuống, ông không đau lòng ta đau lòng! Ta mặc kệ trùng hợp hay không trùng hợp, ta liền muốn con ta có thể bình an!”

          Phương thức người phụ nữ yêu thương con mình vĩnh viễn so với người đàn ông càng đơn giản trực tiếp sáng tỏ, chỉ cần đứa trẻ cần, các nàng liền hận không thể lập tức dâng lên. Tương đối mà nói, người đàn ông mặc dù cũng đau đứa trẻ, nhưng lúc nào cũng lý tính nhiều hơn, bọn họ trước hết suy nghĩ chính là cái gì đối với đứa trẻ tốt hơn, mà không phải hắn muốn cái gì liền cấp cái đó.

          Trên điểm này xem đến, ở chuyện thương yêu đứa nhỏ, Mao Ngọc Hải chưa chắc liền thua kém Mao phu nhân, chỉ là điểm xuất phát của hai người không đồng nhất dạng mà thôi, nhưng trăm sông đổ về một biển, cũng là vì đứa trẻ.

          Mao Ngọc Hải mặc dù ngoài miệng luôn nói Nguyên Bảo là đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng xác thực thực một lòng muốn tốt cho nó. Một bé trai tám tuổi, cũng đến nên hiểu bé trai cùng bé gái khác nhau như thế nào.

          Cũng là Nguyên Bảo cùng Lâm Thanh Thời ra ngoài một lần kia, Mao Ngọc Hải lần nữa trực diện vấn đề này.

          Con trai của ông ta, cho dù ông ta vẫn luôn đang truyền thụ cho nó: nó là bé trai, nhưng đến cùng vẫn không thể hiểu mình và bé gái khác biệt ở đâu.

          Kim phấn quật, đứt ruột mộ.

          Mao Ngọc Hải không hy vọng tương lai sau khi Nguyên Bảo cởi ra nữ trang sẽ bị người chỉ chỏ, hy vọng tương lai hắn có thể trở thành đất hảo nhi lang đội trời đạp. Mao phu nhân làm người bên gối ông ta, tự nhiên là có thể hiểu ông ta, chỉ là tình yêu con làm cho bà không thể gật bừa cách làm của Mao Ngọc Hải đem Nguyên Bảo đặt vào chỗ nguy hiểm mà thôi, bởi vậy lúc này đây bà chỉ là thông qua khắc khẩu để phát tiết bất mãn của chính mình mà thôi.

          “Được rồi, được rồi, về sau ta lại cũng không nói tới chuyện này nữa, như vậy được chưa?” Cuối cùng tranh chấp lấy Mao đại lão gia dẫn đầu đầu hàng mà kết thúc.

          Một lần có thể là ngẫu nhiên, nhưng lần thứ hai đối mặt với sự thật Nguyên Bảo còn nằm ở trên giường, Mao Ngọc Hải cho dù lại không tin tà, lần này cũng phải tin. Dù sao, cũng không thể thực cầm mệnh con mình đi đánh cuộc.

          Gặp Mao Ngọc Hải phục nhuyễn, cũng triệt để tắt nhỏ mọn, Mao phu nhân lau lau nước mắt, “hừ” một tiếng, lắc mông liền đi ra ngoài.

          Mao Ngọc Hải cho rằng bà còn đang tức giận, đuổi theo ở phía sau, “Ai da ~ phu nhân, nàng đi đến nơi nào a? Còn tức giận sao?”

          “Hừ! Bổn phu nhân mới không muốn cùng ông tức giận đâu! Ta muốn đến phòng bếp làm bữa ăn ngon, bồi bổ cho con ta một chút, cũng làm cho Lâm gia tiểu cô nương nếm thử tài nấu nướng của ta!” Mao phu nhân lại một lần nữa ở trong tranh chấp cùng Mao đại lão gia lấy được thắng lợi, lúc này có thể nói là sảng khoái tinh thần. Chủ yếu là bảo vệ “trinh tiết”con nhà mình, làm cho hắn về sau không cần lại bị Mao đại lão gia nhớ thương, làm cho Mao phu nhân cảm thấy an ủi, Nguyên Bảo cuối cùng có cơ bản bảo đảm.

          Mao Ngọc Hải cuối cùng gặp sau cơn mưa trời lại sáng, vui tươi hớn hở tán dương: “Phu nhân tay nghề độc nhất vô nhị…”

          “Được, thiếu nịnh hót.” Mao phu nhân liếc ông ta một cái, hiếm khi lộ ra thần thái kiều mỵ. Có thể bắt được chân tâm của Mao Ngọc Hải, làm cho ông ta không muốn nạp thiếp, Mao phu nhân không nói thủ đoạn như thế nào, tướng mạo tự nhiên là thật tốt.

          Mao Ngọc Hải bị cái liếc này làm trong lòng như bị điện giật, nhịn xuống tiến lên hôn trộm một cái, chọc cho Mao phu nhân lập tức đỏ mặt, vỗ ông ta một cái, vừa thẹn lại quyến rũ, “Có người đâu!”

          Mao Ngọc Hải trừng mắt liếc nha hoàn trong viện, bọn nha hoàn lập tức cúi đầu.

Truyện được đăng tại: tieulienlien.wordpress.comEdit ♥ Lengkeng_Sophie

          Mà bên kia, Lâm Thanh Thời nhìn qua Nguyên Bảo ở trên giường quay tới quay lui, như con sâu lông, mặt mũi tràn đầy bất đắc dĩ.

          “Có muốn ngủ một hồi hay không?”

          Nguyên Bảo lắc lắc đầu, “Không muốn.”

          “Vậy có muốn uống nước hay không?”

          Nguyên Bảo vặn vẹo được lợi hại hơn, tiếp theo lắc đầu.

          “… Muội có phải có chuyện hay không?” Lâm Thanh Thời nhìn không ngừng vặn vẹo Nguyên Bảo, không hiểu hắn đến cùng là muốn làm gì, như thế nào tựa như trên giường có kim, nhích tới nhích lui, đây mới thật là bộ dáng một bệnh nhân cần phải có sao?

          Nguyên Bảo nghẹn đỏ mặt, rụt rụt vào trong ổ chăn, “Thanh Nhi tỷ tỷ, Nguyên Bảo… Nguyên Bảo muốn…”

          “Muốn làm gì?”

          “Muốn… ưm… Đi nhà cầu.” Mặt Nguyên Bảo càng đỏ hơn, lần này là xấu hổ.

          “Muội nói cái gì, tỷ không có nghe rõ.” Giọng nói Nguyên Bảo nhỏ xíu yếu ớt như muỗi kêu, không nghe rõ ràng nó nói gì, Lâm Thanh Thời nhích tới gần chút ít, là muốn nghe rõ lời nó nói.

          Nguyên Bảo thật sự là nghẹn suýt chết, hơn nữa vừa mới mở miệng, lần này cũng không cố thượng thẹn thùng, lớn tiếng nói: “Đệ muốn đi nhà cầu!”

          Lâm Thanh Thời bị giọng nói nó chấn động tựa đầu lui về phía sau, phản ứng một chút mới ý thức tới nó là muốn đi nhà cầu.

          “A, muốn đi nhà cầu cho dù nói thẳng a, có cái gì thẹn thùng, vặn vẹo giống như sâu lông.” Càm ràm một câu Lâm Thanh Thời lại hỏi: “Cần giúp đỡ sao?”

          “Không… Không cần…” Nguyên Bảo lắc đầu cự tuyệt Lâm Thanh Thời đang đi lên muốn mở chăn mền ra, nói với nàng: “Tỷ đi ra ngoài một chút, Thanh Nhi tỷ tỷ.”

          Lâm Thanh Thời cho rằng tiểu cô nương thẹn thùng, cũng không trêu chọc hắn, xoay người liền đi ra ngoài.

          Mà bởi vì thuận lợi tránh thoát, Nguyên Bảo cười thỏa mãn, không một chút nào biết mình liền mới vừa bỏ lỡ một lần cùng cô nương mình thích cơ hội tiếp xúc thân mật, lại không biết mình mất đi cơ hội tốt nhất làm cho chính nàng phát hiện chân tướng.

Tác giả:

Lang thang giữa mờ mịt vô vọng...

Bình luận về bài viết này