Đăng trong Nữ phụ trở về - Sophomoregirl

Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 111

          Chương 111

Edit- beta: Lengkeng_Sophie

          “Tiểu thư, xem phía trước, đó là xe của vương gia.” Thiêm Hương đứng ở trước cửa chùa Đại Tướng quốc tự, chỉ xe ngựa xa xa đang đi nhanh tới, nói với Lâm Thanh Thời.

          Lâm Thanh Thời thoạt nhìn vô cùng hưng phấn, vỗ tay nói: “Tiểu Thụ ca ca liền ở nơi đó sao?”

          Thiêm Hương gật đầu: “Đúng vậy, vương gia liền ngồi ở bên trong, ngài ấy tới đón người trở về a!”

          Lâm Thanh Thời nở nụ cười thập phần vui vẻ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm xe ngựa, nhìn nó càng hành càng gần, đợi thời điểm nó dừng ở trước mặt nàng cách đó không xa, chạy chậm tới.

          Mới vừa chạy đến trước xe ngựa, mành xe ngựa liền được mở ra, từ bên trong ló ra một người, đúng là Bách Lý Thuật.

          Bách Lý Thuật vừa vén rèm liền nhìn thấy một khuôn mặt nhỏ thanh lệ của Lâm Thanh Thời, trên mặt mang thập phần vẻ mong chờ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy tim đều muốn hòa tan, không uổng công hắn một đường phong trần mệt mỏi chạy về, đến kinh thành liền chạy thẳng đến Đại Tướng quốc tự.

          Nếu không phải chuyện lần này quan hệ tới hai chân của hắn, lại quá mức bí mật trọng yếu, nhất định phải hắn chính mình trấn giữ, hắn là vô luận như thế nào cũng không sẽ đem nàng một mình lưu lại.

          Bách Lý Thuật còn chưa mở miệng, Lâm Thanh Thời liền khoan khoái nói: “Tiểu Thụ ca ca, huynh tới đón muội a!”

          Bách Lý Thuật hơi mỉm cười nói: “Đúng vậy, tới đón muội. Những ngày này, có nghĩ tới huynh?”

          Lâm Thanh Thời nghiêng đầu nhìn hắn bị thuộc hạ dìu lấy xuống xe ngựa, ngồi vào xe lăn, chân thành nói: “Nghĩ, nghĩ nhiều! Mỗi ngày muội đều ngồi ở cửa chờ huynh trở lại, nhưng không lúc nào huynh trở lại!” Nói xong lời cuối cùng, nàng bĩu môi, hơi có chút ý tứ chỉ trích.

          Bách Lý Thuật ngồi ở trên xe lăn, vẫy tay với nàng, “Đến đây, đến đây, huynh nhìn muội một lát?”

          Lâm Thanh Thời theo lời chạy tới, ngồi xỗm trước người hắn, nằm ở hắn đầu gối, nhéo nhéo má phải chính mình, “Không ốm, A Thời không ốm!”

          Bách Lý Thuật nhéo nhéo gò má trái của nàng, lại kéo kéo, buồn cười nói: “Quả nhiên là một chút cũng không ốm!”

          Lâm Thanh Thời yêu kiều nói: “Đều nói người ta không ốm!”

          Bách Lý Thuật dùng hai cánh tay kéo hai bên gò má nàng, nàng bị kéo tới lại còn thật vui vẻ, một đôi mắt trong trẻo hiện ra ánh sáng hưng phấn.

          Bách Lý Thuật buông tay ra, bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu của nàng, “Mọi người đều nói trong chùa kham khổ, nếu không phải là không có biện pháp, huynh cũng không muốn đưa muội đến nơi đây, bên ngoài còn lúc nào cũng lo lắng muội có ăn ngon không, ngủ có ngon hay không. Nhưng muội thì sao? Muội tốt hơn, không những không ốm, còn mập!”

          Lâm Thanh Thời cũng không có thẹn thùng, có hình có dáng học động tác vừa mới rồi của hắn, đi nhéo hai bên gò má của hắn, nhìn trái một chút, lại nhìn bên phải một chút, một hồi lâu nhướng mày lên, hầm hừ nói: “Bảo huynh không ăn cơm thật ngon, xem một chút gầy thành hình dáng gì sao? Như con khỉ con!”

          Bộ dáng kia, vẻ mặt kia, hơi có chút ý tứ hận kỳ bất tranh, giống như người lớn nhà bình thường đang chỉ trích đứa trẻ.

          Cùng ở sau lưng nàng, Thiêm Hương nghe vậy sững sờ, lời này như thế nào quen tai như vậy chứ?

          Bách Lý Thuật nghe vậy “xì” cười một tiếng, hỏi nàng: “Lời này là học từ đâu?”

          Lâm Thanh Thời ngược lại nhu thuận, nghe vậy trả lời: “Mấy ngày hôm trước, bà bà đến trong chùa dâng hương chính là nói tôn tử bà ấy như vậy.”

          Thiêm Hương nghe vậy hiểu rõ, không trách được lời này quen tai như vậy. Mấy ngày hôm trước, một vị bà bà đến trong miếu dâng hương mang theo tôn tử ở trong hậu viện mặt dùng món chay, tôn tử không thích ăn, bà bà liền thuận miệng nói hai câu. Nghĩ tới sao khéo đúng lúc Lâm Thanh Thời nghe được, còn cắt câu lấy nghĩa cấp ghi xuống, đưa ra bán lấy.

          Bách Lý Thuật thấy nàng như vậy, gần ba tháng không thấy, nàng vẫn là một chút biến hóa cũng không có, người cứ như cũ làm người khác dở khóc dở cười, nhưng lại đau tại trong tâm khảm.

          Bách Lý Thuật cười nói: “Huynh thành tôn tử của muội?”

          Lâm Thanh Thời nghe không ra bất đắc dĩ trong lời nói của hắn, nói tiếp: “Vậy muội chính là bà nội của Tiểu Thụ ca ca a!” Nàng kéo tay áo của hắn, bộ dáng thiếu nữ, tâm trí hài đồng, lại nói muốn làm bà nội tiện nghi.

          Sắc mặt Bách Lý Thuật đen nhánh, bắt tay của nàng, “Được lắm, càng nói càng không còn hình dáng. Tiếp qua mười tám năm, muội cũng không làm được bà nội của huynh, làm bà nội cháu của huynh còn không sai biệt lắm!”

          Lâm Thanh Thời nghĩ một lát, “Vậy A Thời liền làm bà nội của cháu Tiểu Thụ ca ca!”

          Bách Lý Thuật cuối cùng vui vẻ, “Lúc này mới đúng.”

          Lâm Thanh Thời mới không biết rõ chính nàng vừa mới nói là có ý gì đâu, khảnhưng Bách Lý Thuật tưởng thật, hơn nữa thập phần vui vẻ. Hắn quyết định, muốn sớm ngày đón dâu, làm cho nàng sớm ngày hoàn thành tâm nguyện làm bà nội!

          Bởi vì là sáng sớm, cửa chùa lui tới rất ít người, Bách Lý Thuật cùng Lâm Thanh Thời ở cửa nói trong chốc lát, liền được Bạch Án đẩy vào tự.

          Hành lý hai người sáng sớm Thiêm Hương liền thu thập xong, chỉ cần cầm lên xe là được rồi. Trên thực tế, cũng không có cái gì nhất định phải mang đi, vương trong phủ cái gì cũng không thiếu. Chỉ là vật phẩm riêng tư, nếu là rơi vào nơi khác chỉ sợ có phiền toái, cho nên vẫn là cẩn thận thu thập thật tốt.

          Bách Lý Thuật vào tự sau làm cho người tiến đến thỉnh Vô Xuất Đại Sư, lại biết được Vô Xuất Đại Sư đang có việc, lúc này không thể gặp khách.

          Bách Lý Thuật vốn là muốn nói cảm ơn với Vô Xuất, nhưng thấy hắn xác thực không tiện, cũng đành phải thôi. Dù sao chỉ cần còn ở kinh thành, sớm muộn gì có thể nhìn thấy, không cần nóng lòng.

          Bách Lý Thuật hỏi Thiêm Hương một câu: “Đồ của tiểu thư đều thu thập thỏa đáng?”

          Thiêm Hương cung kính trả lời: “Đều thu thập thỏa đáng.”

          “A Thời, chúng ta trở về…” Bách Lý Thuật vừa nói, đột nhiên phát hiện người đã không có.

          Trong phòng không lớn bị thu thập thập phần chỉnh tề sạch sẽ, thứ nên thu thập cũng đã đóng gói xong phóng ở cùng một chỗ, vốn là sương phòng khắp nơi đều tràn trề dấu vết cuộc sống, trong lúc nhất thời thoạt nhìn có chút vắng lạnh, mùi hương khói nhàn nhạt tung bay trong không khí, là hương vị đặc biệt bên trong chùa miếu.

          Bách Lý Thuật quét mắt một vòng, cau mày nói: “Tiểu thư đâu?”

          Thiêm Hương vừa mới chỉ lo cầm hành lý, không có chú ý tới, ngược lại Bạch Án từ ngoài cửa mới vừa tiến vào nghe vậy trả lời: “Tiểu thư vừa mới vội vã chạy ra ngoài, thuộc hạ thấy nàng vội vội vàng vàng, hỏi nàng đi nơi nào nàng cũng không nói, liền làm cho người đi theo, vương gia không cần lo lắng.”

          Lông mày Bách Lý Thuật hơi giãn, khua tay nói: “Ta muốn đi xem một chút nàng đến cùng đi chỗ nào? Gấp thành cái dạng này, ngay cả chào cũng không chào một tiếng!”

          Bởi vì có người đi theo, rất nhanh Bách Lý Thuật liền đi tìm được Lâm Thanh Thời.

          Lúc Bách Lý Thuật đến đó, Lâm Thanh Thời đang gõ cửa “bùm, bùm, bùm”.

          Bách Lý Thuật ngăn trở Bạch Án muốn tiến lên đi gọi người, quay đầu lại hỏi Thiêm Hương nói: “Ai vậy chỗ ở?”

          Lúc hỏi lời này, Bách Lý Thuật ngẩng đầu nhìn trong viện, nhìn vào bảng hiệu đề trước căn nhà cao nhất trong viện ba chữ “Tàng Kinh các”, trong lòng đã có đáp án.

          Thiêm Hương lập tức cung kính trả lời, “Nơi này là Tàng Kinh các của Đại Tướng quốc tự, không người ở, Vô Xuất Đại Sư bình thường ở chỗ này tụng kinh. Tiểu thư, nên là… đến tìm Vô Xuất Đại Sư.”

          Nói càng về sau, trong lời nói của Thiêm Hương đã có do dự, nàng đột nhiên nghĩ đến lời nói thao thao bất tuyệt của Lâm Thanh Thời thời điểm buổi sáng thu dọn đồ đạc, lúc ấy bởi vì Lâm Thanh Thời nói lời trẻ con liền không có để ý, hiện thời cảnh tượng lại rõ mồn một trước mắt làm Thiêm Hương giật mình một cái – –

          “Thiêm Hương tỷ tỷ, ngọc bội của ta đã thu về sao?” Lâm Thanh Thời thấy Thiêm Hương khom lưng thu xếp đồ đạc, lại đem đồ đều thả tới một chỗ, liền cùng ở sau lưng nàng hỏi nàng.

          “Thu rồi, tiểu thư.” Thiêm Hương nghe vậy chỉ chỉ vào bao, ý bảo mình đã thu thập xong.

          “Tràng hạt của ta cũng thu xong sao?” Lâm Thanh Thời lại hỏi.

          “Cũng thu lấy.” Thiêm Hương kiên nhẫn đáp.

          Lâm Thanh Thời chỉ chỉ một đống lớn đồ phóng cùng một chỗ, “Những vật này đều muốn mang về nhà sao?”

          Ở trong lòng Lâm Thanh Thời, hiện thời vương phủ chính là nhà nàng.

          “Đúng vậy, những vật này cũng không thể để ở trong chùa.” Thiêm Hương gật đầu, giọng nói thận trọng.

          “Ừ, vậy chúng ta đem Đại hòa thượng cũng mang về đi!” Lâm Thanh Thời nghiêng đầu, đột nhiên nói ra một chuyện làm Thiêm Hương không biết nên trả lời nàng như thế nào.

          “…”

          Thiêm Hương thấy chủ tử nhà mình đột nhiên trở nên sắc mặt âm trầm, trong lòng càng lo lắng.

          Phải làm gì mới tốt đây, bằng không nàng thật sự là muôn lần chết. Vương gia đem tiểu thư giao cho nàng, nếu nàng không phải có thể trở về chủ cũ, đó là một hậu quả gì, Thiêm Hương nghĩ cũng không dám nghĩ.

          Thiêm Hương ngẩng đầu nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình kiên trì không ngừng đang gõ cửa như cũ, trong lòng chỉ khẩn cầu nàng ấy sớm một chút dừng tay, hoặc là vị bên trong kia vĩnh viễn cũng đừng đi ra mới tốt.

          Làm cho Thiêm Hương thất vọng chính là, Lâm Thanh Thời dừng lại động tác gõ cửa, nhưng cửa lại từ bên trong mở ra.

          Trong lòng Thiêm Hương nhảy dựng, cúi đầu lặng lẽ liếc chủ tử mình sắc mặt đen thui một cái, tim nhỏ thẳng run.

          Mà thấy cửa cuối cùng mở ra, lòng Lâm Thanh Thời tràn đầy vui vẻ, cũng không biết cửa viện còn có người đang nhìn nàng chằm chằm, trong lòng nảy sinh ác độc đâu.

          Vô Xuất mở cửa, nhìn Lâm Thanh Thời lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, chắp tay trước ngực niệm một câu phật hiệu: “A Di Đà Phật.” Rồi sau đó mới hỏi: “Lâm thí chủ nhưng là có chuyện gì khẩn yếu muốn tìm Vô Xuất?”

          Lâm Thanh Thời nhìn hắn ngăn cản ở trước cửa, tò mò liếc nhìn bên trong, lại bởi vì thân hình hắn cao lớn, tầm mắt của nàng bị che hết, nàng cái gì cũng nhìn không thấy.

          Lâm Thanh Thời có chút kỳ quái hỏi: “Đại hòa thượng, ngươi có phải ở bên trong ăn trộm thứ đồ ngon gì hay không? Vì cái gì ta gõ lâu như vậy ngươi cũng không mở cửa cho ta?”

          Thân thể Vô Xuất rõ ràng cứng ngắc, ánh mắt cũng không bằng thường ngày bình tĩnh không gợn sóng như vậy, mà là phức tạp làm cho người đọc không hiểu.

          “Vô Xuất không có ăn trộm, Lâm thí chủ hiểu lầm.” Vô Xuất cúi đầu, đáp hết lời nói lại niệm một câu phật hiệu.

          Lâm Thanh Thời hồ nghi nhìn hắn: “Ngươi nhất định là ở bên trong ăn trộm, nếu không vì cái gì không mở cửa?”

          Đứa trẻ lúc nào cũng thích dùng phương thức của mình đi phỏng đoán người khác, nào biết đâu còn có thể là người ta căn bản là không muốn thấy nàng chứ.

          Vô Xuất lại niệm một câu phật hiệu, nói: “Người xuất gia không nói láo, Vô Xuất không có ăn trộm.”

          Hắn chỉ nói mình không có ăn trộm, nhưng cũng không nói với nàng chính mình làm cái gì ở bên trong, bởi vì hắn cái gì cũng không có làm, cho nên không lời nào để nói.

          Lâm Thanh Thời tràn đầy lòng hiếu kỳ, truy vấn tiếp: “Vậy ngươi vì cái gì không mở cửa?”

          Vô Xuất chỉ niệm “A Di Đà Phật”, cũng không lại đáp lời của nàng, ngược lại hỏi nàng: “Lâm thí chủ tìm đến Vô Xuất là có chuyện gì quan trọng?”

          Một câu nói, đem vấn đề lại dẫn trở về nơi bắt đầu.

          Quả nhiên là, Lâm Thanh Thời lập tức liền không hỏi nữa, hết sức trịnh trọng nói cho hắn biết: “Đại hòa thượng, ta phải về nhà a!”

          Vô Xuất mỉm cười nói: “Vậy Vô Xuất liền chúc mừng Lâm thí chủ, chắc hẳn Lâm thí chủ sớm liền muốn trở về đi.”

          Lâm Thanh Thời gật gật đầu, giả vờ giả vịt thở dài một hơi, như tiểu đại nhân, “Đúng vậy, sớm liền muốn trở về.”

          Nụ cười Vô Xuất một cái chớp mắt cứng ngắc, rồi sau đó ôn hòa nói: “Lâm thí chủ có thể đạt được ước muốn, thật sự là hỉ sự.”

          Lâm Thanh Thời nghiêng đầu, cổ quái nhìn hắn một cái, hỏi: “Đại hòa thượng, ngươi như thế nào không niệm A Di Đà Phật?”

          Vô Xuất theo bản năng niệm một câu “A Di Đà Phật”, rồi sau đó thõng xuống đôi mắt, thản nhiên nói: “Là Vô Xuất sai lầm.”

          Lâm Thanh Thời nghe không hiểu lời của hắn, cũng nghe không hiểu sự phức trong lời nói của hắn tạp lộ ra trong nháy mắt đó, nói với hắn: “Đại hòa thượng, ngươi theo ta về nhà đi!”

          Vô Xuất đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt khó nén ngạc nhiên, mất đi nhất quán bình tĩnh. Còn chưa đợi hắn thu liễm xong tâm tình khó tả phức tạp của chính mình, liền nghe tiếng giận dữ gầm lên từ cửa viện truyền đến: “Khúc Dật Bạch, ngươi thật đúng là giỏi lắm!”

          Lâm Thanh Thời nghe vậy quay đầu lại, kêu: “Tiểu Thụ ca ca.”

          Bách Lý Thuật thoạt nhìn có chút tức giận, sắc mặt âm trầm tức giận nói với nàng: “Còn không mau đến!”

Tác giả:

Lang thang giữa mờ mịt vô vọng...

Một suy nghĩ 1 thoughts on “Nữ phụ trở về – Sophomoregirl – Chương 111

Bình luận về bài viết này