Đăng trong Công lược nam thần - Đường Mật

Công lược nam thần – Đường Mật – Chương 9

Chương 9

Edit: Mây

Happy birthday to Lengkengsophie!

Z

“Công chúa… Công chúa… Hu hu…”

Ngay lúc Quân Ninh đang quỳ đến mức đầu óc trở nên có chút mơ hồ, thì một tiếng khóc sướt mướt của nữ tử từ xa truyền tới.

Nàng đành miễn cưỡng nhấc mí mắt nặng trịch của mình lên, thấy một bóng dáng màu xanh nhạt nhanh chóng chạy vội về phía nàng. Nghe giọng nói kia, thì hẳn là Tiểu Mãn. Nha đầu ngốc này, trước đó không phải nàng đã cố ý đuổi nàng ta đi rồi sao, bây giờ cư nhiên lại chạy tới. Hiện tại Huyền Nguyên đế đang tức giận, nàng ta chạy tới đây khóc lóc như vậy, không chừng sẽ bị liên lụy mất!

Đáng tiếc, Quân Ninh vì quá lạnh và mệt mỏi mà không còn khí lực đuổi nàng đi nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nha đầu liều mạng chạy đến trước mặt mình, sau đó bùm một tiếng quỳ xuống bên cạnh nàng.

“Công chúa, nô tỳ cùng quỳ với người, hu hu…” Tiểu Mãn đưa tay lau nước mắt, bộ dáng vô cùng đáng thương.

Chung quy cũng tại Quân Ninh đã gieo rắc tư tưởng vào đầu nàng ta, nên nàng ta vẫn luôn cho rằng công chúa nhà mình và công tử Vô Song vốn là một đôi, công chúa muốn gả cho hắn thì có gì là không đúng? Nhưng nàng không dám nói ra, nàng mặc dù có hơi ngốc, nhưng còn chưa ngốc đến mức đó. Đến công chúa cũng chỉ có thể quỳ ở đây thỉnh cầu bệ hạ thành toàn, thì nàng – một tiểu cung nữ có thể có năng lực lớn đến mức nào chứ, cũng đâu thể khiến Hoàng Thượng thay đổi quyết định được. Việc duy nhất mà nàng có thể làm được bây giờ là không để công chúa một mình lẻ loi quỳ ở đây, nàng muốn quỳ cùng với công chúa.

“Ngốc…” Quân Ninh quay đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng mệt mỏi dương lên, nói không nên lời.

Một đầu khác, trong cung Càn Thanh, Lý Huyền Nguyên sốt ruột đi qua đi lại trong điện. Đứa con gái này được ông nuông chiều từ bé, lúc trước chỉ hơi trầy da, váng đầu một chút đã khóc ầm lên. Nhưng hiện tại bên ngoài đang là thời tiết mùa xuân se lạnh, vậy mà nàng cư nhiên… Cư nhiên vì tên chất tử Bắc Hạo đã định trước là không vợ không con kia, gây ra chuyện lớn đến mức này!

“Sao rồi?” Thấy tên tiểu thái giám vừa ra ngoài thăm dò đã trở về, Lý Huyền Nguyên liền kéo cánh tay hắn lại, vội vàng quát hỏi,“Nghi Gia ở ngoài đó sao rồi? Sắc mặt thế nào? Có còn quỳ ở đó không…”

Những câu hỏi liên tiếp truyền đến không ngừng, khiến tiểu thái giám không còn cách nào khác đành phải quỳ xuống cung kính cúi đầu, một câu lại tiếp một câu trả lời,“Hồi bẩm bệ hạ, tứ công chúa vẫn còn quỳ ở đó, sắc mặt tái nhợt, sợ là bị lạnh, hơn nữa cũng mệt mỏi rồi. Hiện tại có một tiểu nha đầu trong cung Trường Nhạc đã chạy tới cùng quỳ với nàng…”

Nghe vậy, Lý Huyền Nguyên nháy mắt đã buông lỏng tay, cả người như thể nháy mắt đã già đi vài tuổi, nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài,“Đồ ngốc, đứa bé ngốc nghếch này… Yến nhi, đó là đứa con gái mà chúng ta thương yêu nhất, nhưng trẫm đến cùng nên làm thế nào mới phải đây…”

Mà lúc này trong cung Chung Túy hai mẹ con hoàng hậu lại đang ăn mừng. Bọn họ vô cùng vui vẻ, chung quy trong lòng họ, Lý Quân Ninh kia vẫn luôn là một mối họa lớn. Trước kia khi Yến Quý phi còn sống, vị trí của bà – vị hoàng hậu này trong lòng Hoàng đế còn không bằng một ngón tay của người ta. Sau này con tiện nhân Yến Quý phi kia bị bệnh chết đi, nhưng lại để lại một Lý Quân Ninh, vẫn luôn gắt gao chèn ép con trai bà, bảo bà sao có thể cam tâm được?

Còn Lý Quân Dương lại đang thắc mắc trong lòng, bởi thực ra người hắn sắp xếp đến Ngọc Quỳnh uyển vốn phải là Văn Tùng Hạo mới đúng. Đợi đến lúc gạo nấu thành cơm rồi, cho dù Lý Quân Ninh được Hoàng đế sủng ái đến mấy, thì cũng không thể thoát khỏi tội danh cướp đoạt mối nhân duyên của muội muội. Tuy nhiên chủ ý này, cần một người khác giúp sức, vì vậy hắn liền tìm đến chỗ Văn Tùng Hạo thương lượng hai câu, khiến đối phương lập tức động tâm. Chung quy một Lý Nguyên Chỉ không xu dính túi sao có thể so được với vị công chúa tôn quý nhất Nam Sở đây? Văn Tùng Hạo hiểu rõ điều đó!

Sau khi nhìn thấy Văn Tùng Hạo đổi thành Bùi Túc, hắn cũng chỉ cho rằng, đó là do trùng hợp, Văn Tùng Hạo đột nhiên đổi ý, mà đúng lúc đó Bùi Túc lại đến Ngọc Quỳnh uyển. Một tên chất tử bị bỏ rơi, một kẻ ngày ngày ra vào chốn thanh lâu, sao có thể sánh bằng công tử thế gia như Văn Tùng Hạo được, chắc chắn là đê tiện hơn rất nhiều, ha ha. Lý Quân Dương vui còn không kịp, sao có thể nghĩ đến những chuyện mờ ám sau lưng!

Trong Thiên lao.

Bùi Túc đứng dậy, đối mặt với song sắt to lớn, vết máu trong lòng bàn tay sớm đã khô cạn. Vết thương này là do hắn không cẩn thận gây ra trong lúc nghe nói Quân Ninh đang quỳ ở bên ngoài, thời tiết quá lạnh, nên máu chỉ chảy ra được một lúc, rồi lại đông lại, biến thành dáng vẻ xấu xí khô cằn không tự nhiên này.

Đột nhiên lỗ tai hắn khẽ nhúc nhích, một thân ảnh nhẹ bẫng nháy mắt đã dừng lại ngoài phòng giam của hắn, hướng về phía hắn quỳ xuống.

Bùi Túc xoay người, thân thể khuất trong bóng tối, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn,“Sao rồi?” Thanh âm bình thản, làm cho người khác không thể phân rõ cảm xúc của hắn.

“Công chúa Nghi Gia…… Vẫn đang quỳ bên ngoài điện.”

“Quay lại đó đi.”

“Dạ.”

Bóng dáng màu đen lại rời đi.

Bùi Túc xoay người sang chỗ khác, tiếp tục nhìn lên bầu trời ngoài song sắt bị phân cách thành mấy mảng màu xám trắng, sau đó lại cúi đầu nhìn nhìn vết máu trong lòng bàn tay mình.

… Ta nên làm thế nào với nàng đây? Ta đến cùng phải làm thế nào mới đúng? Vì sao lại tốt với ta như vậy, vì sao…

Cơn mưa dường như kéo dài suốt đêm, Quân Ninh vốn đã quỳ đến mức thần trí có chút mơ hồ, thấy cảnh vật trước mắt đều có mấy cái bóng chồng lên nhau. Vừa đảo mắt đã thấy trời lại đổ mưa, tuy cơn mưa không lớn, cũng thưa thớt, nhưng vẫn thấy lạnh, rất lạnh !

Vốn Quân Ninh đã lạnh đến chết lặng, nhưng cơn mưa xuân này vừa đột ngột rơi xuống, đã khiến nàng rét run cả người. Sau đó liền cảm thấy cơ thể lúc lạnh lúc nóng, sợ rằng lúc này dù được đền bù như mong muốn, nhưng thân thể cũng sẽ chịu thương tổn không nhẹ, không biết phải điều dưỡng mất bao lâu đây…

A, vì sao gian phòng phía trước lại đột nhiên động đậy thế kia? A, không chỉ động đậy, mà còn lúc lớn lên lúc nhỏ lại, a…

Quân Ninh đang quỳ đến phẳng phiu đột nhiên ngã về phía trước…

“Công chúa !” Tiểu Mãn kinh hãi thét lên, đang chuẩn bị đưa tay ra đỡ, thì một đôi tay thon dài trắng đến dọa người đã ôm Quân Ninh vào lòng trước nàng ta một bước.

“Ngươi…” Câu ngăn cản Tiểu Mãn còn chưa kịp nói ra miệng, đã bị người đó làm cho kinh ngạc, sau đó là mừng như điên, hưng phấn kêu một tiếng.

“Công tử Bùi Túc! Ngài tới đón công chúa sao? Hai người sẽ thành thân sao?”

Nghe vậy, Bùi Túc liếc nhìn nàng một cái, đột nhiên phát hiện ra đôi mắt nhỏ đơn thuần kia dường như giống hệt Quân Ninh, quả nhiên chủ tử là dạng gì thì tỳ nữ cũng sẽ là dạng đó sao? Chỉ là hình như Quân Ninh thông minh hơn nha đầu ngốc trước mắt này một chút, nàng ngốc như vậy không phải đều do bị tiểu nha đầu này lây nhiễm đấy chứ…

Có thể là bởi vì hắn đã gặp được Quân Ninh, đã bắt mạch cho nàng, biết thân thể nàng không có vấn đề gì lớn, nên tâm trạng của hắn mới bắt đầu buông lỏng, cư nhiên còn có thời gian nghĩ đến mấy chuyện như vậy …

“Ninh nhi, ta đến rồi đây…” Hắn nhẹ nhàng nói bên tai nàng, sau đó một tay ôm lấy nàng, chuẩn bị rời đi.

Phía sau nháy mắt đã truyền đến một giọng nói uy nghiêm,“Bùi Túc, trẫm biết ngươi vẫn luôn là người thông minh. Nhưng nếu một ngày nào đó trẫm phát hiện ra ngươi đối xử tệ bạc với Nghi Gia của trẫm, thì dù có phải từ bỏ ngôi vị hoàng đế này, trẫm cũng nhất định phải chém đầu ngươi!”

Giọng nói của Huyền Nguyên đế tràn ngập khí phách, tràn đầy sự uy hiếp và cảnh cáo. Trong mắt Bùi Túc chợt lóe lên một mảnh đen tối, cúi đầu lên tiếng,“Nếu có một ngày ta phụ bạc nàng, thì chính ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình. Không cần ông phải động thủ, ta cũng sẽ tự đâm mình một đao…”

Nói xong, không cáo lui, cũng không hành lễ, chỉ ôm Quân Ninh đi về phía trước.

Để lại Huyền Nguyên đế đứng phía sau híp mắt lại, không trách hắn tội bất kính, chỉ hi vọng Nghi Gia không chọn sai người, sau này sẽ có thể an an ổn ổn, vui vẻ trải qua nửa cuộc đời còn lại.

Sau đó ông đứng nhìn cho đến khi bóng dáng của ba người trước mắt càng ngày càng nhỏ đi. Không quay đầu lại, mà nói với hư không,“Thế nào rồi?”

“Thế lực của Bùi chất tử rất lớn, ước chừng một nửa số cửa hàng trong kinh thành đều nằm trong tay hắn. Ruộng tốt ở ngoại ô căn bản cũng đều trên danh nghĩa của hắn, còn nữa… Quan viên trong triều, mỗi người dường như đều bị chất tử nắm thóp, nếu Bùi Túc bạo động, thì Nam Sở ta chỉ sợ là…”

“Ha ha, một tên súc sinh bé mang theo một đám súc sinh già. Nếu lần này không phải vì Nghi Gia, Bùi Túc tự làm loạn trận tuyến, thì có lẽ đến ngày giang sơn đổi chủ rồi trẫm cũng không biết!” Ánh mắt Lý Huyền Nguyên hung ác, lộ ra sát khí.

Nghe vậy, hai thái giám đứng phía sau ông nháy mắt đã quỳ xuống, sợ run cả người.

“Kéo xuống đi!” Lý Huyền Nguyên trực tiếp lướt qua hai tiểu thái giám kia, đi về phía trước. Hai tiểu thái giám mặc y phục màu lục đứng sau ông thậm chí còn chưa kịp cầu xin đã bị hai tử sĩ mặc y phục màu đen đột nhiên xuất hiện chặn miệng lại, kéo xuống. Nghĩ đến hai cái mạng này có lẽ cũng không giữ nổi!

Mà một đầu khác, Bùi Túc đặt Quân Ninh lên chiếc giường lớn trong cung Trường Nhạc. Nhóm thái y đã được Huyền Nguyên đế phân phó từ sớm đang chờ trong cung Trường Nhạc nhanh chóng tiến lên xem mạch. Sau đó châu đầu ghé tai thảo luận, cuối cùng mới định ra được một phương thuốc tốt nhất, phân phó tiểu dược đồng đi theo phía sau nhanh chóng đi bốc thuốc. Chung quy Huyền Nguyên đế đã hạ nghiêm lệnh cho bọn họ, nếu công chúa có mệnh hệ gì, thì bọn họ – mấy lão thất phu này tất cả đều phải chôn cùng nàng.

Trong quá trình xem bệnh, Bùi Túc vẫn đứng ở một bên gắt gao nhìn chằm chằm Quân Ninh. Vừa thấy nhóm thái y rời đi, nháy mắt đã tiến lên, cầm tay nàng.

Mấy thái y kia chỉ làm như không thấy, trước đó chuyện Tứ công chúa quỳ trước điện Càn Thanh suốt hơn ba canh giờ, mấy lão thái y này có ai không phải đã thành tinh. Sau khi nghe ngóng liền lập tức biết được công chúa Nghi Gia là vì chất tử Bắc Hạo Bùi Túc, hiện tại tin tức này đã sắp truyền khắp cả kinh thành.

Công chúa Nghi Gia cùng Bùi chất tử nhất kiến chung tình, lưỡng tình tương duyệt, vì hắn thậm chí không tiếc đắc tội với Hoàng đế bệ hạ, quỳ trước điện Càn Thanh khẩn cầu bệ hạ thành toàn, khiến cho rất nhiều người cảm động. Về phần không qua mai mối đã tằng tịu với nhau, tự mình trao nhận linh tinh gì đó một chút cũng không truyền ra ngoài. Hai mẹ con hoàng hậu muốn gây trở ngại, nhưng đáng tiếc mấy kẻ phái ra ngoài nháy mắt đã bị các thế lực từ nhiều phương đè xuống, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bay.

Cho nên nhóm thái y này vô cùng tự nhiên bỏ lại một người lớn sống sờ sờ như thế trong cung Trường Nhạc. Đến Hoàng đế cũng không để ý, nếu bọn họ cứ nhất nhất muốn nói mấy chuyện không hợp quy củ gì đó thì không phải muốn chết sao? Hiện tại Hoàng Thượng đang bốc hỏa, ai dám xông lên trước, tuyệt đối sẽ bị lấy ra để trút giận, đến lúc đó mất chức quan là chuyện nhỏ, bỏ mạng mới là chuyện lớn!

Mà Bùi Túc hiện tại lại hoàn toàn không có tâm tình để ý đến bọn họ. Hắn vẫn cầm tay Quân Ninh như cũ, nhìn khuôn mặt không hề có chút huyết sắc nào của nàng, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm xúc khó có thể diễn tả thành lời, có chút đau xót, có chút khó chịu, cũng có chút tự trách… Nhiều loại cảm xúc dâng lên trong lòng, khiến ngay cả hắn cũng không phân rõ được.

Sau đó hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo kia đưa tới bên môi mình, nhẹ nhàng hôn một cái,“Chờ nàng tỉnh lại, chúng ta sẽ thành thân…”

Từ nay về sau, thê tử của hắn vĩnh viễn chỉ có một mình Lý Quân Ninh, đến chết không thay đổi!

Một suy nghĩ 25 thoughts on “Công lược nam thần – Đường Mật – Chương 9

Bình luận về bài viết này