Đăng trong Công lược nam thần - Đường Mật

Công lược nam thần – Đường Mật – Chương 10

Chương 10

Edit: Mây

自截古风头像/by虞浮生

Cả đời này chỉ sợ đây là lần duy nhất Bùi Túc thổ lộ tình cảm, đáng tiếc Quân Ninh hôn mê bất tỉnh, không nghe thấy. Nhưng Tiểu Mãn đang đứng hầu hạ phía sau hai người lại vui vẻ cực kỳ. Một phương diện thật sự vui mừng vì công chúa nhà nàng và công tử Bùi Túc người hữu tình sẽ thành quyến thuộc(người có tình rồi sẽ được ở bên nhau), còn một phương diện khác lại vì một loại khát vọng bí ẩn trong lòng được thỏa mãn mà âm thầm hưng phấn.
Nàng không hiểu rõ loại tâm trạng này. Nếu lúc này Quân Ninh còn tỉnh, nhất định sẽ nói với nàng rằng, loại cảm giác thỏa mãn đó là do cp(couple) thần tượng của ngươi rốt cuộc cũng kết thành một đôi, nên ngươi mới có thể âm thầm vui vẻ như vậy!
Chẳng qua, Tiểu Mãn cảm thấy bầu không khí hiện tại giữa công chúa nhà nàng và công tử Bùi Túc thật sự là quá tốt đẹp. Dù nàng còn muốn nhìn thêm một lát nữa, nhưng cũng không thể không tự mình hiểu lấy mà nhanh chóng rời đi, để tránh cho sự tồn tại của nàng phá hủy hình ảnh tốt đẹp trước mắt.
Vì vậy Tiểu Mãn liền rón ra rón rén đi ra ngoài, sau đó lặng lẽ đóng cửa lại.
Phòng trong, Bùi Túc vẫn nắm tay Quân Ninh như cũ, cẩn thận chăm chú nhìn nàng.
Không thể không nói, diện mạo của Lý Quân Ninh vô cùng tinh xảo, lông mi dày và cong, hai hàng lông mày thon dài, da trắng mịn như ngọc, cằm mượt mà khéo léo, trừ sắc mặt có chút tái nhợt ra, thì khuôn mặt không có chỗ nào là không hoàn mỹ.
Bùi Túc đưa tay giúp nàng vén lại những sợi tóc phất phơ giữa trán cho chỉnh tề, khóe miệng hơi dương lên. Trải qua lần này, dù hắn không muốn thừa nhận đến thế nào chăng nữa, thì cũng không thể không nhìn thẳng vào những suy nghĩ chân thật trong lòng mình.
Hắn quả thật động tâm rồi… Loại cảm xúc rung động ngay trên đầu quả tim này khiến ngay cả bản thân hắn cũng không khống chế được. Hắn yêu nữ nhân trước mặt này, mà không chỉ thế, hắn còn muốn cưới nàng, muốn đặt nàng bên cạnh sủng ái một đời…
Nghĩ đến đây, đáy mắt Bùi Túc trào ra một mảnh đen đặc. Chỉ là mọi chuyện trên đời này đâu phải lúc nào cũng thuận theo ý muốn của con người? Trong lòng hắn còn có một mối thù không thể hóa giải được…
Bùi Túc đứng dậy, hôn hôn đôi môi mềm mại của Quân Ninh, tinh tế ma sát, sau đó khẽ vuốt ve má nàng.
Dù sao hắn cũng tính toán cả rồi, đời này hắn sẽ chỉ có một mình Lý Quân Ninh, nếu hắn phụ nàng, đương nhiên sẽ dùng tính mạng để bù đắp…
Lúc Quân Ninh tỉnh lại, đêm đã khuya rồi. Trụ cột thân thể của Lý Quân Ninh ban đầu vô cùng tốt, uống xong một liều thuốc, nàng vừa tỉnh lại đã cảm thấy cả người thư thái hơn rất nhiều, tay chân tuy rằng vẫn có chút đau, nhưng chỉ cần nằm tĩnh dưỡng cho tốt là được.
Chỉ là nàng vừa hé mắt, đã cảm thấy có một bóng dáng trước mặt. Nàng liền mạnh mẽ mở mắt ra, vừa lúc chống lại dung nhan say ngủ của Bùi Túc, hắn đang tựa vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Vừa nhìn thấy Bùi Túc, Quân Ninh đã có chút không khống chế nổi nỗi vui sướng trong lòng, trông thấy Bùi Túc ở đây chỉ có một khả năng đó chính là Huyền Nguyên đế đã nhả ra, Bùi Túc hẳn là không sao, ít nhất là sẽ không bị xử chém nữa…
Chỉ là đã trễ thế này rồi, vì sao Bùi Túc còn có thể ở lại trong cung? Lý Huyền Nguyên lại có thể đồng ý sao? Quân Ninh có chút nghi hoặc.
Nhưng rất nhanh nàng đã ném toàn bộ nghi hoặc ra sau đầu, ngắm nhìn Bùi Túc đến xuất quỷ nhập thần. Không thể không nói, người này thật sự là rất đẹp, đôi mắt hẹp dài, sống mũi cao thẳng, cằm có vẻ thon gầy, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp. Dù cho không phải vì công lược, thì việc có được một người đàn ông như vậy để nhìn ngắm mỗi ngày cũng rất tốt!
Nghĩ như thế, Quân Ninh liền lập tức rút ma trảo từ trong chăn ra, chậm rãi hướng về phía hai má của Bùi Túc. Nhưng có lẽ là do còn chưa nghỉ ngơi tốt, nên lúc sắp đạt được mục đích thì bàn tay lại đột nhiên có chút rút gân không khống chế nổi …
“Ba” một tiếng đánh vào mặt Bùi Túc.
Thấy thế, Quân Ninh vừa mới tỉnh táo lại nháy mắt đã cảm thấy đầu óc mình hình như vẫn có chút mơ hồ. A, không được, không được, nhìn cái gì cũng không rõ, phải nhanh chóng nghỉ ngơi một lát, di chứng để lại quá nghiêm trọng!
Quân Ninh lập tức nhắm chặt hai mắt lại, làm bộ như không có việc gì xảy ra. Nàng rút tay về, nhưng không nghĩ đến vừa rút được một nửa, đã bị một bàn tay to lớn lạnh lẽo bắt lại, Quân Ninh sợ tới mức mở to mắt ra, vừa vặn đối mặt với đôi mắt ngậm cười của Bùi Túc.
“Làm chuyện xấu xong muốn chạy trốn sao?” Bùi Túc cười nói.
Quân Ninh sửng sốt, nhưng vừa thấy rõ ý cười trong mắt đối phương, nháy mắt đã hiểu ra,“Được lắm, chàng dám giả vờ ngủ để lừa ta!”
Nói xong liền giương nanh múa vuốt đánh về phía Bùi Túc, mục đích muốn làm cho hắn đẹp mặt. Đáng tiếc thân thể theo không kịp đầu óc, chân nàng đến bây giờ vẫn còn đau mỏi, không chống đỡ nổi khiến nàng nhào vào lòng Bùi Túc, như thể vô cùng yêu thương nhung nhớ hắn. Mặt Quân Ninh thoắt cái đã đỏ lên, bộ dáng nàng khẩn cấp như vậy, Bùi Túc sẽ nghĩ thế nào chứ!
Nhưng không nghĩ tới ý cười của đối phương càng lúc càng sâu, đến lồng ngực cũng bắt đầu rung lên.
Quân Ninh nằm trong ngực hắn, vừa lúc có thể cảm nhận được sự thích thú toát ra từ đáy lòng hắn. Vừa định tham lam hưởng thụ một lúc, nhưng đột nhiên lại nhớ ra nơi này là cổ đại, nam nữ thụ thụ bất thân, vì vậy liền lập tức giãy dụa.
“Đừng nhúc nhích……” Bùi Túc kề sát vào tai nàng nói, hơi nóng phả ra khiến Quân Ninh thoáng giật mình một cái, quả nhiên điểm mẫn cảm của thân thể này nằm ở vành tai, vì vậy nàng giãy dụa càng mạnh hơn !
“Đừng cử động được không? Để ta ôm nàng một lát, chỉ một lát thôi được không? Ninh nhi…” Bùi Túc càng ôm càng chặt, giọng nói cũng mang theo chút ý vị cầu xin.
Nghe vậy, Quân Ninh dần dần không giãy dụa nữa, đỏ mặt cậy mạnh nói,“Chỉ… Chỉ một lát thôi đó, lát nữa phải buông ta ra!”
Bùi Túc không đáp, Quân Ninh cũng không biết nên nói gì kế tiếp, hai người chỉ lẳng lặng ôm nhau. Quân Ninh thử nghiêng đầu tựa lên vai đối phương, tìm một tư thế thoải mái, vui sướng hưởng thụ.
Tại một vị trí nàng không nhìn thấy, Bùi Túc cũng hơi hơi cong khóe miệng, yên lặng điều chỉnh tư thế khiến đối phương thoải mái hơn một chút.
“Bùi Túc……” Có thể là cảm thấy không khí trong phòng có chút an tĩnh quá mức, nên Quân Ninh hơi mất kiên nhẫn. Hơn nữa nàng cũng rất muốn biết Huyền Nguyên đế đã xử trí hắn như thế nào, vì vậy liền đột nhiên mở miệng hỏi.
“Ừm?”
“Phụ hoàng… Phụ hoàng ông ấy không gây phiền toái cho chàng đấy chứ? Ta… Ta biết chắc chắn có người muốn hãm hại hai người chúng ta. Chàng đừng lo lắng, phụ hoàng rất anh minh, chỉ cần điều tra rõ mọi chuyện, nhất định…” Quân Ninh xiết chặt Bùi Túc xiêm y.
“Không đâu, ông ấy không làm khó ta.” Bùi Túc cắt lời nàng.
“… Vậy… Vậy là quá tốt rồi!” Quân Ninh nháy mắt đã nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa nghe thấy tiếng cười khẽ của Bùi Túc, mặt lại đỏ lên, nhớ tới chuyện lúc trước mình vẫn luôn ngốc nghếch quỳ trước điện Càn Thanh cầu tình, thật là mất hết cả mặt mũi. Bùi Túc nhất định cũng biết chuyện này, cho nên mới có thể ở đây…
Nghĩ đến đó, Quân Ninh lập tức lấy hết dũng khí hỏi,“Chàng… Chàng đã biết chuyện lúc trước ta vì giúp chàng cầu tình mà té xỉu phải không?”
“Ừ.”
“Chàng… Chàng… Chàng đừng có mà tự mình đa tình cho rằng bản công chúa thích chàng đó!”
“Ừ.”
“Ta… Ta cũng chỉ vì nghĩ cho bản thân mình mà thôi. Chung quy ta và chàng cùng bị người khác hãm hại, ta chỉ muốn xin phụ hoàng tra ra kẻ hạ độc thủ phía sau bức màn, không phải là vì chàng đâu!”
“Ừ.”
“Người kia hãm hại chàng thì cũng thôi đi, cư nhiên còn dám hãm hại bản công chúa. Đợi tra ra rồi, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ! Hừ!”
“Ừ.”
“Chàng đừng có ừ nữa, nói gì khác đi!”
“Chúng ta thành thân đi.”
“Ta gọi chàng đến để nói chuyện chứ không phải gọi chàng đến để… Khoan… Đợi đã, chàng vừa nói gì cơ?” Quân Ninh mạnh mẽ thoát ra khỏi lồng ngực của hắn, không thể tin nổi nhìn Bùi Túc.
“Ta nói là chúng ta thành thân đi, ta muốn cưới nàng làm vợ. Phụ hoàng của nàng cũng đã đồng ý rồi, hiện tại chủ yếu là xem ý kiến của nàng. Nếu nàng nguyện ý, thì chúng ta chỉ cần chọn ngày lành tháng tốt là có thể trở thành phu thê, nếu nàng không muốn…” Lời kế tiếp, Bùi Túc không nói ra miệng, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không cho phép đối phương nói ra đáp án phủ định.
“Vì sao?” Quân Ninh vẫn có chút mơ hồ, trước kia khi quỳ trước điện Càn Thanh, bằng vào sự yêu thương của Lý Huyền Nguyên đối với nàng, nàng cho rằng Bùi Túc tuyệt đối có thể tránh được một kiếp, nhưng không nghĩ tới niềm vui bất ngờ đến này còn lớn hơn. Chẳng qua chỉ ngủ một giấc, vậy mà thế giới này đã thay đổi liên tục đến mức khiến nàng có chút không tiếp thu nổi. Lý Huyền Nguyên mà lại chịu gả con gái đi sao, thật sự là quá khó tin!
“Hỏi nhiều như vậy làm gì.” Bùi Túc cười nói,“Nếu nàng không phải không đồng ý, vậy thì hiện tại chúng ta có thể lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày rồi.”
“A, ta còn…”
“Ninh nhi, ta yêu nàng.” Bùi Túc lại ôm lấy nàng, nháy mắt đã áp toàn bộ những lời nàng muốn nói xuống. Quân Ninh chỉ có thể đỏ mặt mặc kệ đối phương ôm lấy mình, trong lòng lại đang âm thầm cảm khái, cái đồ gian xảo này!
Từng bước tính kế, từng bước lừa dối, hiện tại thì tốt rồi, đến Lý Huyền Nguyên cũng phải nhả ra, rõ ràng là nàng đến công lược vai ác, nhưng vì sao chờ đến lúc ôm được Bùi Túc về rồi, thì đến một chút cảm giác thành tựu cũng không có như vậy? Quá thất bại, gặp phải một đối tượng như vậy!
Nửa tháng sau, Quân Ninh sờ sờ vào chiếc áo cưới đỏ tươi của mình, thật sự cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột. Không lâu trước đây nàng còn đang buồn rầu vì phải suy nghĩ xem nên tiếp cận Bùi Túc như thế nào, vậy mà hiện tại mình cư nhiên sắp gả cho hắn! Chẳng qua chuyện này cũng cho thấy rằng năng lực của nàng rất cao! Ha ha…
Chỉ là nàng vẫn chưa nhận được thông báo từ hệ thống, có lẽ là chỉ gả cho Bùi Túc không thôi vẫn chưa đủ. Đối phương thích nàng, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi!
Chung quy cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng kể về quá khứ của hắn với nàng, có nghĩa là hắn vẫn còn nhớ đến sự thù hận trước kia, vị trí của nàng trong trái tim hắn không thể đánh đồng với chuyện báo thù, cho nên hệ thống mới không thông báo với nàng rằng nhiệm vụ đã hoàn thành…
Xem ra sau này nói không chừng nàng còn phải cố gắng một phen !
Mà trong khoảng thời gian Quân Ninh chuẩn bị được gả đi này, nàng còn nghe nói hai chuyện vô cùng thú vị.
Một là, Lý Nguyên Chỉ rốt cuộc cũng giải trừ hôn ước với Văn Tùng Hạo. Đơn giản là vì vào ngày lễ Nguyên tiêu kia, hắn cưỡng gian một tiểu cung nữ trong cung, sau này tiểu cung nữ kia vì quá xấu hổ và giận dữ mà thắt cổ tự sát, chuyện này nháo lên rất lớn. Chung quy nữ nhân trong cung cơ bản đều thuộc về Hoàng đế, nếu bị người khác phát hiện ra, thì cung nữ này không muốn chết cũng phải chết. Lý Nguyên Chỉ liền nhân cơ hội này lập tức thoát khỏi Văn Tùng Hạo, không chỉ thế, lúc ấy vì chuyện của Quân Ninh mà Huyền Nguyên đế – người vẫn luôn giận dữ trong lòng, thiếu chút nữa đã ra lệnh đánh chết cái kẻ không có tiền đồ kia. Nếu không phải vì phụ thân Văn Tùng Hạo khóc lóc quỳ xuống cầu xin, thì không chừng chờ sau khi Quân Ninh tỉnh lại đã không còn thấy được tên tiểu bạch kiểm kia nữa!
Hai là, Lý Quân Dương lại bị cấm túc lần thứ hai. Nguyên nhân hắn bị cấm túc không ai biết, nhưng dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được khẳng định là vì chuyện hắn tính kế Quân Ninh trước kia bị Huyền Nguyên đế tra ra được. Lửa giận của Lý Huyền Nguyên đang cháy hừng hực mà lại không làm gì được Bùi Túc, nên vừa lúc liền quay đầu thương nhắm ngay vào hai mẹ con dở hơi này, mọi người cùng bị cấm túc, thế giới thanh tĩnh!
Cùng lúc đó, Bùi Túc nhìn ám vệ cả người đầy máu trên mặt đất, sắc mặt âm trầm hỏi,“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bẩm… Chủ tử, một ám vệ của chúng ta ở Bắc Hạo vì xử trí theo cảm tính mà làm phản, vài cứ điểm bị nhổ cỏ tận gốc, thương vong vô số. Hiện tại Tam hoàng tử điện hạ và Đại hoàng tử điện hạ đang lùng sục khắp nơi ở đô thành để bắt người của ta…”
“A, xử trí theo cảm tính…” Bùi Túc cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên nghĩ đến bản thân.
Hắn cũng đang xử trí theo cảm tính sao…

Một suy nghĩ 64 thoughts on “Công lược nam thần – Đường Mật – Chương 10

Bình luận về bài viết này