Đăng trong Công lược nam thần - Đường Mật

Công lược nam thần – Đường Mật – Chương 20

Chương 20

Edit: Mây

Hình ảnh có liên quan

Quân Ninh lạnh lùng nhìn tin tức trên tờ báo kia, hai người trong ảnh chụp đứng không gần nhau lắm, nhưng nụ cười trên mặt Tiêu Dật thật sự làm cho người ta chán ghét. Quân Ninh nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngón tay gõ gõ mặt bàn công tác.

Ước chừng mười phút sau, cô cầm lấy điện thoại bấm gọi Tiêu Dật.
Ba ngày trước, hắn từng nói với cô rằng hắn sắp phải đi quay phim ở xa, có lẽ cũng phải mất hai tuần. Đó chính là bộ phim trước kia Quân Ninh đề cử hắn, kết quả hắn lại gây ra chuyện này. Nếu nói bên trong Tiêu Dật không động tay động chân, đánh chết cô cũng không tin!
Tít, đầu bên kia vẫn không có người nhận điện thoại, cũng không biết đang làm gì…
Thấy thế, Quân Ninh ném điện thoại di động sang một bên, tiếp tục chìm vào công việc, một tiếng sau vẫn chưa thấy gọi lại.
Ngày thứ hai, cũng vào khoảng thời gian đó, Quân Ninh gọi điện thoại cho Tiêu Dật, nhưng vẫn không có ai trả lời, ngày thứ ba vẫn thế…
Quá tam ba bận, cô có thể gọi ba cuộc điện thoại cho hắn đã là rất nhường nhịn rồi. Hai mắt Quân Ninh híp lại, sau đó cô gọi cho thư ký trong công ty.
“Tổng giám đốc, xin hỏi cô có việc gì không?”
“Chuẩn bị giúp tôi vé máy bay đến Pháp vào ngày mai, tôi muốn tự mình giám sát dự án hợp tác với Khang Lợi.” Nói xong, Quân Ninh cúp điện thoại, an tâm làm việc.
Cùng lúc đó, Tiêu Dật ngồi chờ quay phim trong núi sâu rừng già đang vui vẻ nhìn ba cuộc điện thoại bị nhỡ. Làm thế nào cũng thấy không đủ, chung quy cũng tại hắn đã xem nó như một lời minh chứng, chứng minh tình yêu của Quân Ninh với mình. Ở bên cô đã hơn hai tháng, thái độ của đối phương vẫn luôn thản nhiên, dường như cô chỉ nghĩ rằng vì cô và hắn đã phát sinh quan hệ nên ở cùng hắn là lẽ đương nhiên, hai người tuy sống cùng nhau, nhưng lại giống như những kẻ xa lạ ở chung dưới một mái nhà hơn là tình nhân…
Không đủ, chỉ như vậy thôi thì không đủ, tuyệt đối không đủ…
Tiêu Dật cảm thấy trong trái tim hắn dường như đang ẩn dấu một con thú to lớn, vẫn luôn há miệng chờ hắn cho ăn. Mà thức ăn duy nhất của nó lại là tình yêu của Quân Ninh, cho nên không đủ, hắn vĩnh viễn không thể thỏa mãn được nó.
Đúng lúc này, một cô gái mặc váy trắng thấy Tiêu Dật lại ôm điện thoại trốn trong góc phòng như bình thường sau mỗi lần kết thúc công việc. Hắn nắm chặt lấy nó như đang ôm bảo bối tuyệt thế, cô chưa từng thấy hắn nói chuyện điện thoại hoặc tin nhắn với người khác, chỉ cầm điện thoại nhìn nhìn, cũng không biết hắn đang nhìn cái gì.
Ánh mắt cô ta hơi lóe, đi về phía hắn, mang theo ý cười nói,“Đang xem gì vậy? Em có thể xem cùng được không?”
Tiêu Dật vừa thấy đối phương tới gần, đã lập tức cất điện thoại di động vào túi áo, nhíu mày lui ra sau hai bước,“Lục Vân, cô có việc gì không?”
Cô gái này chính là Lục Vân – người chịu tai tiếng cùng Tiêu Dật. Hai người bây giờ đang làm trong cùng một tổ quay phim, bộ phim về chủ đề tiên hiệp. Trước kia Lục Vân nửa đêm mời hắn đi ăn cơm, dù hắn rất ghét cô ta, nhưng vẫn nhận lời. Không vì chuyện gì khác, chỉ bởi hắn không ở bên Quân Ninh, nên đương nhiên muốn tìm chút chuyện đến làm tăng cảm giác tồn tại. Lúc Quân Ninh ở cùng hắn, loại thái độ mơ hồ, cảm giác như gần như xa kia, khiến hắn luôn cảm thấy như chân mình không chạm đất, nên đương nhiên lúc này hắn muốn cô cũng phải chịu dày vò một chút!
Hắn từng tự hỏi mình, nếu Quân Ninh thật sự như hắn mong muốn, đòi sống đòi chết vì hắn, không phải hắn không gả, hắn có phải sẽ cảm thấy thỏa mãn, sau đó chung sống hạnh phúc cùng cô hay không? Nhưng cân nhắc hồi lâu, đáp án của hắn vẫn là không.
Nếu không phải Quân Ninh luôn giữ một bộ dáng đoán không ra thái độ như hiện tại, hắn không thể nắm chắc lấy cô, mà là ngoan ngoãn phục tùng hắn, nói không chừng hắn đã sớm phiền chán. Lúc trước hắn từng quay một bộ phim thanh xuân, trong đó có một lời thoại miêu tả nam chính.
Nam chính như một con chim không có chân, chỉ có thể bay, bay mệt rồi sẽ ngủ trong gió, cả đời chỉ có duy nhất một lần rơi xuống đất, đó chính là lúc chết!
Còn phân lượng của Tần Quân Ninh thì chưa lớn đến mức có thể khiến hắn rơi xuống.
Thấy Tiêu Dật nói vậy, ánh mắt cô gái mặc váy dài màu trắng kia càng sâu thêm. Rõ ràng buổi tối ngày đó lúc hai người họ ra ngoài ăn cơm, người đàn ông này có tình cảm với mình. Nhưng vì sao vừa đến đây quay phim, thái độ đã hoàn toàn thay đổi, chẳng lẽ anh ta chỉ muốn tạo scandal thôi sao? Nhưng dù có scandal cô cũng đâu phải chịu thiệt…
“Không có gì, em chỉ tò mò nên mới hỏi vậy thôi.” Cô vô cùng thức thời, nhưng rất nhiều chuyện không phải chỉ cần thức thời là có thể chấm dứt.
Scandal bên ngoài đã đạt đến tình cảnh toàn dân đều biết, thậm chí ngay cả chuyện mang thai, gặp người nhà, lén lút kết hôn cũng bị truyền ra như thật. Trong núi sâu, tín hiệu điện thoại không tốt, cho nên đợi đến lúc một đám người quay phim xong trở về, mọi chuyện đã không thể vãn hồi được nữa.
Vừa xuống máy bay, tổ quay phim đã bị các phóng viên vây quanh, truy vấn về scandal của Tiêu Dật và Lục Vân, thậm chí còn hỏi hai người đã kết hôn bao lâu, chuẩn bị khi nào có con.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều có chút ngơ ngác, còn Tiêu Dật lại càng nôn nóng bất an. Hắn đi quay phim đã gần hai tuần, nhưng chỉ trừ ba ngày đầu nhận được điện thoại của Quân Ninh ra, sau đó không có bất kỳ tin tức gì của cô nữa, khiến ngọn lửa trong lòng hắn càng cháy càng vượng. Mọi người ở tổ quay phim đều biết hiện tại tâm trạng hắn đang không tốt, còn mấy người bên truyền thông không biết chuyện này thì trực tiếp đụng phải họng súng.
“Cút đi!”
Thấy cánh truyền thông không ngừng truy vấn, lại phát hiện ra trong số những người đến đón người thân không có bóng dáng Quân Ninh, trong lúc một phóng viên suýt chút nữa nhét microphone vào miệng hắn, Tiêu Dật bỏ tay hắn ra, đỏ bừng hai mắt quát.
Vừa nói ra, mọi người nhất thời sửng sốt, phải biết rằng muốn sống tốt trong giới giải trí thì trừ phi hậu trường của bạn cực lớn, bằng không một khi đã đắc tội với người bên truyền thông, dù lịch sử của bạn không hề đen tối cũng có thể bị liệt kê ra hàng đống thứ, hơn nữa còn nói có sách mách có chứng, thời gian lâu rồi, những chuyện đó đương nhiên cứ như vậy mà trở thành điểm yếu của bạn, bất luận bạn có cố gắng thế nào cũng không thể xóa bỏ được.
Đây chính là sức mạnh của dư luận, có thể đưa một diễn viên lên tận trời cao, cũng có thể đạp anh ta xuống vũng bùn.
Phóng viên vẫn luôn truy hỏi kia, trong mắt nhất thời xẹt qua lửa giận, trước mắt bao người, còn có rất nhiều đồng nghiệp, bây giờ có thể xem như mất hết mặt mũi, mà những paparazzi khác nhất thời như đỉa ngửi thấy máu, như ong vỡ tổ lan đến gần, vây quanh Tiêu Dật chật như nêm cối.
“Xin hỏi Tiêu Dật, anh vừa nói “cút đi” sao?”
“Anh không cảm thấy anh nói cút đi với một người xa lạ là rất mất lịch sự sao?”
“Anh có phải đang thẹn quá hóa giận không? Scandal của anh và Lục Vân là thật hay giả? Còn phải chỉ vì muốn tuyên truyền cho bộ phim mới?”
“Nghe nói hai người đã sớm lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, có phải là âm thầm kết hôn không? Nếu thế, lúc tham gia bộ phim này anh từng tuyên bố mình vẫn còn độc thân, vậy không phải anh đang lừa gạt các fan sao?”
“Tiêu Dật…”
“Tiêu Dật…”
Vô số vấn đề đổ xuống đầu Tiêu Dật, cơn tức giận của hắn đã sắp đạt đến đỉnh điểm, Quân Ninh, Quân Ninh vì sao không đến đón hắn, vì sao… Cô ấy đi đâu rồi?
Ngay lúc hắn sắp bùng nổ, người đại diện của hắn – Trần Viên lập tức kéo hắn sang một bên,“Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi vừa xuống máy bay, chuyện này cụ thể là thế nào chúng tôi cũng không rõ lắm, nhưng Tiêu Dật đã hai ngày hai đêm không được nghỉ ngơi, cho nên xin mọi người hãy thông cảm, xin hãy nhường đường, xin lỗi…”
Cũng không biết chen chúc bao lâu, Tiêu Dật và Trần Viên mới lên được xe, mấy người bên ngoài cửa sổ kia vẫn không ngừng đập xe như điên.
Trong xe, sắc mặt của Trần Viên và Tiêu Dật đều rất khó coi.
“Lúc trước tôi đã nói với cậu thế nào? Bảo cậu đừng trêu chọc Lục Vân nữa, người đứng sau cậu là Tần tổng, bây giờ việc quan trọng nhất cậu cần làm là dỗ cho Tần tổng vui vẻ, tôi cũng không hiểu tại sao cậu lại cứng đầu đến thế? Hả? Tần tổng cao quý ưu nhã hào phóng, muốn tài có tài, muốn dung mạo có dung mạo, thậm chí đã trở thành bạn gái cậu, đồng ý mang cậu ra ngoài, nhưng cậu không thỏa mãn, muốn gây chuyện, giờ thì tốt rồi, việc này náo loạn ồn ào như vậy, cậu cảm thấy hai người các cậu còn có thể ở chung được nữa sao? Trong mắt cô ấy có thể chứa được hạt cát này sao? Tiêu Dật, cậu muốn tôi phải làm thế nào nữa?”
Trần Viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Hắn cũng biết một chút về quá khứ của Tiêu Dật, biết cậu ta vẫn luôn không có cảm giác an toàn, cũng hi vọng bên cạnh cậu ấy có thêm một người biết co biết duỗi, nếu có thể giúp đỡ cho sự nghiệp của cậu ta thì càng tốt, có trời mới hiểu lúc hắn biết đối phương cùng Tần Quân Ninh có quan hệ, hắn đã vui mừng biết bao nhiêu, nói thật, cô gái đó có tiếng giữ mình trong sạch, hơn nữa còn xinh đẹp hơn so với những nữ diễn viên trong giới, hắn thật không biết Tiêu Dật đến cùng đang làm gì, có cái gì có thể tốt hơn hiện tại chứ…
Nghe Trần Viên nói Quân Ninh có lẽ sẽ không chấp nhận hắn nữa, vẻ mặt Tiêu Dật đột nhiên hoảng hốt, hai tay nắm chặt tấm da thuộc lót xe, đầu ngón tay trắng bệch, sắc mặt cũng dần nhợt nhạt, ngữ khí mơ hồ nói,“Không đâu, Quân Ninh là bạn gái tôi, cô ấy chỉ có thể ở cùng tôi, chỉ có thể lấy tôi, chỉ có tôi…”
Nói như thế, nhưng đôi mắt Tiêu Dật bỗng nhiên toát ra một mảnh đen đặc.
Đúng vậy, cô chỉ có thể ở cùng hắn, cả đời này, trừ hắn ra, Tần Quân Ninh tuyệt đối không thể lấy ai khác, tuyệt đối không…
“Cậu…” Trần Viên thấy sắc mặt hắn không tốt, chỉ có thể nuốt những lời còn lại xuống.
“Đến Bách Ninh, đến Bách Ninh đi, tôi muốn gặp cô ấy ngay lập tức!”
Tiêu Dật đột nhiên ngẩng đầu lên, hạ lệnh.
“Bây giờ sao? Đằng sau còn rất nhiều người bên truyền thông đấy? Bây giờ phải làm thế nào để đến được Bách Ninh? Nếu đến cả Tần tổng cũng bị họ tra ra thì sao? Tiêu Dật, cậu đừng ngây thơ như thế được không?” Trần Viên tức giận thở hổn hển.
“Vậy anh hãy dừng xe! Dừng xe lại! Tôi muốn xuống xe!” Tiêu Dật vỗ vỗ cửa xe, sắc mặt càng trắng hơn.
“Không thể dừng xe ở đây được, đến công ty rồi nói!” Trần Viên chém đinh chặt sắt nói.
Nhưng không ngờ ngay sau đó, cửa xe bị Tiêu Dật mạnh mẽ kéo ra, nhảy xuống, Trần Viên nhất thời bị hắn làm cho hoảng sợ, điên rồi, điên rồi, đúng là đồ điên…
Hắn thấy Tiêu Dật lăn hai vòng xong, nhanh chóng bò dậy, chạy vào một con hẻm nhỏ, chỉ chốc lát đã không thấy đâu nữa!
“Tiêu Dật!” Hắn kêu to một tiếng.
Đối phương mắt điếc tai ngơ, Trần Viên biết, cậu ta nhất định lại đi tìm Tần Quân Ninh, đáng chết, vui vẻ thì không muốn, lại muốn tìm phiền phức, rõ ràng là yêu đến đòi mạng, vừa nghe nói cô ấy có lẽ sẽ rời bỏ mình đã sắp nổi điên, còn nhất định già mồm không thừa nhận! Cũng không biết đang sợ cái gì mà phải làm thế! Tiêu Dật ơi là Tiêu Dật, aiz… Hắn già rồi hay sao…
Tiêu Dật chạy thẳng đến công ty Bách Ninh, hoàn toàn không để ý đến vết thương trên người, hắn muốn nhìn thấy Quân Ninh, ngay lập tức.
Đáng tiếc chờ hắn đến được văn phòng của Quân Ninh, bên trong cũng không có ai, cô thư ký tên là Ngữ San kia thở hồng hộc đuổi theo.
“Tổng giám đốc… Tổng giám đốc đã đi Pháp công tác cùng giám đốc của Khang Lợi rồi, ba ngày nữa cô ấy mới về!” Nói xong, Ngữ San không nhịn nổi, thầm đánh giá dung mạo tuyệt luân kia của Tiêu Dật, thật sự rất đẹp trai, nhưng rõ ràng đã có tổng tài, còn để truyền ra scandal với người khác, nếu cô là giám đốc, cô cũng không thèm để ý tới hắn, hắn là ai kia chứ!
Tiêu Dật ngốc nghếch đứng ở cửa văn phòng, Quân Ninh đi rồi, cô ấy đi công tác rồi, có phải cô ấy đang giận hắn không? Hắn không giải thích, cũng không gọi lại cho cô, cô nhất định rất tức giận, tổng giám đốc Khang Lợi là Khang Thiên Duệ, hắn biết, trước kia hắn đã từng điều tra, cô đi Pháp cùng một người đàn ông vừa thấy đã biết có ý đồ với mình, hơn nữa Quân Ninh lại không thể uống rượu…
Nghĩ đến đây, Tiêu Dật cảm thấy cả người lạnh lẽo, răng nanh cũng bắt đầu rung rung, trời mùa hè oi bức, nhưng hắn lại cảm thấy như mình đang đứng giữa mùa đông rét buốt, cảm giác vừa đánh mất một thứ hắn luôn trân trọng tràn ngập cõi lòng, khiến sắc mặt hắn càng tái nhợt hơn.
Quân Ninh… Không… Không được…
Nghĩ vậy, Tiêu Dật nhanh chóng đi ra ngoài, còn thư ký đứng sau lưng hắn lại thè lưỡi với hắn, đồ đáng ghét!

Note: chương sau set pass.

Một suy nghĩ 38 thoughts on “Công lược nam thần – Đường Mật – Chương 20

Bình luận về bài viết này